Sau khi giới thiệu xong, Dương Phàm biết người được gọi là Triệu thiếu gia là Triệu Viết Diệu và thanh niên kia là đàn em của anh ta, tên là Nhậm Hiến Tông.
Triệu Viết Diệu có vóc dáng không cao cũng không thấp, anh ta mặc một bộ đồ Armani, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex, thỉnh thoảng còn lắc lắc cổ tay như thể sợ người khác không nhìn thấy.
Hai người nhìn thoáng qua Dương Phàm, thấy hắn mặc một bộ đồ bình dân, không có chút khí chất quý tộc nào, ánh mắt của bọn họ lộ rõ vẻ khinh bỉ.
Triệu Đan và Vu Tú rất nhiệt tình, thay đổi thái độ ít nói trước đó, nào là rót rượu, nào là lấy trái cây, trò chuyện rất vui vẻ.
Triệu Viết Diệu thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tô Lâm, trên mặt lộ ra vẻ thèm muốn.
Tô Lâm có nhiều nét giống chị gái Tô Mộng Dao của mình, cô ấy có đôi mắt phượng, hàng lông mày lá liễu, sống mũi cao. thẳng và một đôi môi anh đào tươi tắn, làm nổi bật hình tượng một cô gái xinh đẹp đúng nghĩa.
Sự khác biệt duy nhất là Tô Mộng Dao toát ra khí chất của một người có địa vị cao, còn Tô Lâm thì là một cô gái trẻ trung, năng động.
Triệu Viết Diệu phất tay và nói: "Chúng ta mở hai chai rượu vang đỏ đi, rượu cocktail này nhạt quá."
Người phục vụ đi tới, Triệu Viết Diệu gọi bốn chai Rémy. Martin.
Vu Tú cười nhẹ nói: "Triệu thiếu gia, rượu này không rẻ đâu".
Nhậm Hiến Tông bên cạnh cười lớn: "Ra ngoài chơi thì phải tận hưởng, hôm nay chúng ta cứ uống cho thỏa thích."
"Tất cả chi phí đều do Triệu thiếu gia trả."
Hai cô gái vui mừng, vội vàng khen ngợi.
"Triệu thiếu gia hào phóng quá."
"Đúng vậy, người ta là con nhà giàu, không giống như một số người chỉ là tiểu bạch kiểm."
"Làm sao có thể so sánh được, hoàn toàn không cùng đẳng cấp."
Nghe vậy, cảm giác ưu việt trên mặt Triệu Viết Diệu càng rõ rệt hơn.
Tô Lâm khẽ cau mày nói: "Sao các cậu có thể nói như vậy?"
“Tô Lâm, chúng ta không có ý gì nhưng cậu nên khuyên chị gái cậu đi, sao có thể tìm loại đàn ông này chứ"
"Đúng vậy, không quyền không thế, lái xe còn không dám uống rượu, cậu nhìn Triệu thiếu gia xem."
Hai cô gái vô tư khuyên bảo, hoàn toàn không quan tâm đến Dương Phàm đang ngồi ở đó. Dương Phàm chỉ mỉm cười, hẳn cũng lười tính toán với những đứa trẻ này.
Tô Lâm có chút tức giận nói: "Nếu các cậu còn như vậy, tôi sẽ đi khỏi đây." Vu Tú vừa cười vừa nói: "Được rồi, không nói nữa là được chứ gì."
Triệu Đan khinh bỉ liếc nhìn Dương Phàm, loại đàn ông này thật vô dụng, bị người ta nói khinh thường mà không dám nói gì.
Điều này cũng bình thường, không tiền không quyền thì phải khiêm tốn.
Lúc này, người phục vụ mang bốn chai Rémy Martin tới, sau khi hỏi, anh ta mở hai chai đổ vào bình rồi mới rời đi.
Lúc Triệu Viết Diệu thấy mình được so sánh như vậy, anh ta cảm thấy mình vượt trội hơn người.
Anh ta nói với Dương Phàm: "Hay anh cũng đổi sang uống rượu đi, tôi có quen biết người ở đồn cảnh sát, không sao đâu."
Là người thường xuyên lui tới quán bar, anh ta đương nhiên biết răng nếu phụ nữ không say, đàn ông không có cơ hội.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]