Bành Vu Yến còn không kiềm chế được, Dương Phàm cũng không ngoại lệ.
Sau khi lau sạch thuốc, sắc mặt của Vương Lệ Trữ lập tức trở nên khó coi.
Chỉ thấy vị trí vết sẹo trên cánh tay Vương Thiến trở nên nhăn nhúm, giống như da rằn đã được lột ra.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn Dương Phàm với vẻ nghỉ ngờ, không lẽ bị bỏng do dùng thuốc không đúng cách, còn đáng sợ hơn trước.
Thật là có chút xấu hổ.
Khi cô ta ngẩng đầu nhìn Dương Phàm, đúng lúc Dương Phàm đang nhìn chăm chằm vào chỗ da trắng sáng kia.
Ánh mắt chạm nhau, tình huống có chút khó xử.
Vương Lệ Trữ nhìn xuống, phát hiện ra mình bị lộ hàng nên vội vàng đứng thẳng người dậy.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta ửng hồng.
"A.." Vương Thiến kêu lên khi nhìn thấy làn da khô trên cánh tay của mình.
Lúc này, Tiến sĩ Cát và những người đứng sau Vương Lệ Trữ cũng nhìn thấy sự bất thường ở vị trí đó nên rất ngạc nhiên.
Trong nháy mắt, hai trợ lý lại mỉa mai: "Là do Tiến sĩ Cát quá hiếu học, lời nói dối nào cũng tin, cậu ta làm sao có cách xóa được vết sẹo."
"Bây giờ thì tốt rồi, không chỉ không lấy được tiếng thơm mà càng thêm khó coi, tôi muốn xem cậu ta sẽ xử lý thế nào."
"Vừa rồi còn có dáng vẻ tự tin như vậy, giả bộ cũng khá giống"
Vương Thiến nằm trên giường, ánh mắt đầy vẻ oán hận nhìn chằm chăm vào Dương Phàm, giống như muốn ăn tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-long-than/3405744/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.