Thấy vết sẹo trên cánh tay của Vương Thiến, Dương Phàm cũng phần nào hiểu được Vương Thiến.
Khó trách cô ấy nổi giận như vậy, cô gái nào mà không yêu cái đẹp? Vết sẹo rõ ràng như vậy trên cánh tay đúng là rất đáng sợ.
Hắn khẽ gật đầu, nói với Vương Lệ Trữ: "Tôi có cách xoá đi vết sẹo này."
Vừa dứt lời, Vương Lệ Trữ lập tức mỉm cười, cô ta cũng là phụ nữ, đương nhiên biết bóng ma tâm lý trong lòng cháu gái lớn đến mức nào.
Những ngày gần đây Vương Phong đã quá vất vả, giờ Dương Phàm nói hẳn có cách, vậy thì còn gì tốt hơn.
Trên mặt Vương Phong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hai mắt sáng lên, giống như người đang đi trong sa mạc vô tận nhìn thấy ốc đảo.
Tiến sĩ Cát nhíu mày, không nói gì.
Nhưng trợ lý đi theo sau ông ta lại lên tiếng chế nhạo.
"Chàng trai trẻ, dù có muốn nổi tiếng cũng phải biết chọn thời điểm chứ?"
"Cậu biết Tiến sĩ Cát là ai không? Ông ấy là viện sĩ Viện Hàn lâm Khoa học Long."
"Đúng vậy, ngay cả Tiến sĩ Cát cũng không có cách, cậu đúng là nói khoác mà không biết ngượng."
Hai người nói chuyện kéo Vương Phong trở lại hiện thực, Tiến sĩ Cát đã nói ông ta không có cách, chàng trai trẻ này sao có thể có cách?
Dương Phàm không cãi nhau với hai người bọn họ, mỉm cười nói: "Tôi là bác sĩ Đông y, khác với các anh."
Hai người nghe vậy liền cười lớn.
"Bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-long-than/3405743/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.