Tô Mộng Dao tiễn hắn ra ngoài cửa, nói với Dương Phàm: “Cảm ơn anh.”
Cô ấy đương nhiên biết công lao của tất cả những chuyện này đều là của Dương Phàm.
Đâu có năm tháng bình yên nào mà không có người đỉ trước gánh vác trọng trách chứ.
Cô ấy không biết Dương Phàm dùng phương pháp gì, nhưng trong lòng cô ấy thật sự
rất biết ơn.
Dương Phàm khẽ mỉm cười nói: “Nhà họ Tô đã nuôi anh sáu năm, cho dù anh có làm trâu làm ngựa cho em thì anh cũng không có ý kiến gì, chỉ cần cho anh cỏ là được.”
Câu nói không biết xấu hổ như thế, Tô Mộng Dao đương nhiên nghe không hiểu.
Cô ấy khẽ thở dài, có chút hổ thẹn nói: “Em thật sự xin lỗi vì tấm chỉ phiếu bị mẹ em lấy đi mất.”
Dương Phàm cười ha ha và nói: “Em cảm thấy tiền quan trọng hơn hay là em quan trọng hơn?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mộng Dao hơi đỏ lên, cô ấy không ngờ Dương Phàm lại thẳng thắn như vậy, lập tức cảm thấy trong lòng có chút nối da gà, buột miệng hỏi: “Em?”
Dương Phàm khẽ mỉm cười: “Suy nghĩ lại xem.”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Mộng Dao càng thêm đỏ ửng vì xấu hổ, nhưng cô ấy chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.
Chỉ cần mình không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác.
Cô ấy khẽ bước về phía trước và hôn lên mặt Dương Phàm.
Cảm nhận được đôi môi đỏ mọng ấm áp, Dương Phàm có chút xấu hổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-long-than/3405667/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.