Chương trước
Chương sau
“Nhưng mà công pháp của Chỉ Nhu đã định hình, nên làm cái gì bây giờ? Nha đầu Chỉ Nhu này vô cùng hiếu thắng, biết rõ mình sau này không thể đột phá, về lâu về dài thật sẽ xảy ra chuyện đó!”

Liên quan đến con đường võ đạo của Phong Chỉ Nhu, Phong Nhược Tình này làm cô cô cũng không thể bình tĩnh được.

“Đừng vội, mới vừa rồi Diệp Viễn không phải nói hắn có cách sao?” Hô Duyên Dũng hiển nhiên tỉnh táo hơn nàng rất nhiều, vội vàng nói. 

“A, đúng rồi, Diệp Viễn ngươi có cách gì? Chỉ cần có thể khiến Chỉ Nhu tiếp tục tu luyện, ta cái gì đều được đáp ứng ngươi!” Phong Nhược Tình thốt lên.

Lời vừa ra khỏi miệng, Phong Nhược Tình bỗng nhiên ý thức được có chút gì đó không ổn.

Nếu như Diệp Viễn có yêu cầu gì quá đáng, chẳng nàng lẽ cũng phải đáp ứng sao? 

Suy nghĩ một chút, trên mặt Phong Nhược Tình không khỏi dâng lên từng đợt đỏ ửng, liền vội vàng quay mặt đi.

Ngược lại, ngay từ đầu Diệp Viễn không nghĩ nhiều như vậy, thấy trên mặt Phong Nhược Tình đỏ ửng, không khỏi ngẩn người.

Có điều hắn rất nhanh thì phản ứng lại, nhất thời không nhịn được suy nghĩ lung tung đến mấy yêu cầu. 

Vậy mà lúc này Hô Duyên Dũng cũng ở một bên. Rõ ràng không phải lúc “liếc mắt đưa tình”, thế mà lại khiến mặt cô nương nhà người ta đỏ mặt!

Cũng may Diệp Viễn bây giờ đã lĩnh ngộ Tâm như chỉ thủy, rất dễ dàng khống chế tâm tình của mình.

“Phong lão sư không cần khách khí, vấn đề của Phong sư tỷ cũng không khó giải quyết, chẳng qua nếu như ta đi giải quyết, nàng chắc sẽ không chịu, cần phải mượn tay ngươi rồi.” Diệp Viễn khoát khoát tay, nghiêm túc nói. 

Phong Nhược Tình thấy Diệp Viễn tựa hồ cũng không sinh ra hiểu lầm gì đó, không khỏi thầm trách móc bản thân không biết thẹn thùng, suy nghĩ lung tung, còn không bằng một người thiếu niên thẳng thắn.

Đương nhiên, sau khi trách cứ vẫn còn có chút oán trách nhỏ nhặt.

Đổi thành lời của người khác, nghe nàng nói như vậy sợ là đã sớm ý nghĩ kỳ quái, có thể Diệp Viễn không hề bị lay động, điều này không khỏi làm Phong Nhược Tình sinh ra một chút hoài nghi về mị lực của mình. 

“Có cách gì? Ngươi nói mau!” Phong Nhược Tình vội la lên.

“Ừ, thật ra vấn đề lớn nhất của Phong sư tỷ chính là công pháp tu luyện không xứng với thể chất của nàng. Muốn giải quyết cái vấn đề này, mấu chốt ở chỗ bốn chữ âm dương điều hòa!” Diệp Viễn nói.

“Âm dương điều hòa ư?” Phong Nhược Tình ngẫm nghĩ một chút bốn chữ này, lại lắc đầu, hiển nhiên vẫn không hiểu Diệp Viễn đang nói gì. 

Diệp Viễn tiếp tục nói: “Bởi vì công pháp dẫn đến dương khí quá thịnh trong cơ thể Phong sư tỷ, từ đó làm cho thân thể của nàng bài xích kịch liệt nguyên lực. Trong tình huống như vậy, tiếp tục tu luyện công pháp tất nhiên sẽ liên tiếp gặp tai nạn. Biện pháp tốt nhất dĩ nhiên là tán công trọng tu, lựa chọn sử dụng một công pháp thể chất thích hợp với nàng, tu luyện thêm lần nữa.”

Phong Nhược Tình cau mày nói: “Hóa ra ngươi nói cách chính là cái này! Chỉ Nhu bây giờ đang trong thời kỳ tu luyện vàng son, một khi tán công trọng tu, những năm tháng khổ công này liền hoàn toàn uổng phí, hơn nữa cũng trì hoãn tu hành. Cho dù ta đi nói, có khả năng nàng cũng không đáp ứng, cái này so với giết nàng còn khiến nàng khó chịu.”

Diệp Viễn gật đầu một cái, cũng lơ đễnh, lại nói: “Được rồi, đã như vậy chỉ còn một cách, chẳng qua sau khi dùng cách này, con đường võ đạo của Phong sư tỷ sẽ càng thêm gian nan. Đương nhiên, một khi nàng tu luyện thành công, thực lực sẽ vượt xa các võ giả cùng cấp.” 

Hai mắt Phong Nhược Tình tỏa sáng, hỏi: “Cách gì vậy?”

“Cho Phong sư tỷ lựa chọn công pháp thuộc tính âm nhu, bắt đầu từ bây giờ tu luyện đồng thời hai môn công pháp! Ta mới vừa nói rồi, mấu chốt chính là bốn chữ Âm dương điều hòa. Chỉ cần khiến nguyên lực trong cơ thể nàng đạt tới trình độ điều hòa âm dương, hết thảy vấn đề liền được giải quyết dễ dàng.”

“Hóa ra lại có thể như vậy sao? Quá tốt!” Phong Nhược Tình nghe vậy mừng rỡ. 

“Phong lão sư khoan hãy vui mừng quá sớm.”

“Sao thế?”

“Cách này mặc dù có thể giải quyết vấn đề của Phong sư tỷ nhưng yêu cầu đối với công pháp rất cao. Hai loại công pháp nhất định phải hỗ trợ lẫn nhau. Dùng cách này, Phong sư tỷ nhất định phải tạm ngừng tu luyện công pháp hiện giờ, sau đó tu luyện nhất môn công pháp ngang hàng với trình độ hiện tại. A, cho dù dựa vào tư chất của Phong sư tỷ, sợ là cũng phải mất chừng một năm. Nói cách khác, trong vòng một năm này, Phong sư tỷ sẽ không tiến thêm bậc nào!” 

Phong Nhược Tình nghe vậy cũng không thèm để ý, nói: “Đó cũng là chuyện không còn cách nào khác, dù sao cũng còn hơn nhiều tán công. Lần này ta trở về giúp Chỉ Nhu chọn một công pháp thích hợp!”

Nói xong, Phong Nhược Tình xoay người muốn đi.

Diệp Viễn liền vội vàng chận lại nói: “Chậm đã!” 

“Còn có chuyện gì sao? Những ngày qua Chỉ Nhu nhất định vì chuyện này mà vô cùng buồn rầu, ta nhanh chóng đi tìm nàng.” Lòng Phong Nhược Tình như lửa đốt.

Diệp Viễn thở dài nói: “Dục tốc bất đạt, chuyện này không phải một hai ngày có thể giải quyết, bây giờ ngươi đi cũng không giúp được gì.”

“Nhưng mà...” 

“Không phải ta hù dọa Phong lão sư, việc chọn công pháp này cần vô cùng quan trọng. Nếu chọn trúng loại công pháp không thể hỗ trợ công pháp hiện tại của nàng, phiền toái sau này thậm chí càng nhiều hơn bây giờ đó!”

“À? Vậy... vậy phải làm thế nào cho phải?” Phong Nhược Tình trong một thoáng không đưa ra chủ ý nào.

“Không biết Phong lão sư có ngọc giản của công pháp mà sư tỷ tu hay không?” 

“Cái này... chỗ ta ở có, ta đi lấy liền cho ngươi.” Phong Nhược Tình do dự một chút, vẫn nói.

Hiển nhiên Diệp Viễn muốn xem môn công pháp này, đây vốn là võ giả đại kỵ, có điều Phong Nhược Tình suy nghĩ một chút về sư phụ sau lưng Diệp Viễn, liền thư thái trở lại.

Diệp Viễn tiến bộ thần tốc như thế, công pháp của hắn làm sao có thể so với công pháp tu luyện cấp thấp của Phong Chỉ Nhu được? 

Chẳng những không thấp, hơn nữa cao không chỉ một hai cấp bậc!

Phong Nhược Tình đánh vỡ dòng suy nghĩ, cũng nghĩ không ra, công pháp gì lại có thể khiến người ta hơn một tháng, từ Nguyên Khí tầng một tu luyện tới Nguyên Khí tầng chín đỉnh phong!

Mặc dù trong lúc này cũng không thiếu việc ngẫu nhiên nhưng công pháp của Diệp Viễn vô cùng lợi hại, đây là chuyện rõ rành rành. 

Diệp Viễn gật đầu một cái, Phong Nhược Tình về chỗ ở của mình lấy công pháp.

Không lâu sau khi Phong Nhược Tình đi, Đường Vũ cũng tới.

“Diệp sư huynh, chúc mừng ngươi xông vào Cửu Thiên Lộ thành công, trở thành người thứ nhất trong học viện Đan Võ ngàn năm qua, lấy Nguyên Khí Cảnh xông cửa thành công!” Đường Vũ thật tâm chúc mừng. 

Rõ ràng chỉ mới quen Diệp Viễn chỉ hơn một tháng nhưng Đường Vũ lại có loại cảm giác giống như quen một đời rời.

Từ Diệp sư đệ đến Diệp sư huynh, Diệp Viễn chỉ dùng hơn một tháng ngắn ngủi.

Đến nay Diệp Viễn đã là tín ngưỡng, hi vọng tồn tại của hắn. 

Ngược lại Diệp Viễn không vì cấp bậc chênh lệch của Đường Vũ mà xa lánh hắn, hắn cười nói: “Đa tạ Đường huynh, ta cũng bất đắc dĩ buộc lòng, may mắn mà thôi.”

Đường Vũ cũng lên tiếng chào Hô Duyên Dũng, ngồi một bên Diệp Viễn, hắn mở miệng nói: “Ta tới đây ngoại trừ chúc mừng Diệp sư huynh, còn mang đến một chút tin tức, chắc chắn Diệp sư huynh sẽ cảm thấy hứng thú.”

“Ồ? Đường huynh mời nói.” Diệp Viễn cũng bị một câu nói của Đường Vũ gợi lên lòng hiếu kỳ. 

“Hôm nay ta cũng ở trong đám người xem Diệp sư huynh xông vào Cửu Thiên Lộ, lại thật đúng lúc ta thấy Vạn Uyên. Lúc ấy hắn cách ta không xa, ta biết hắn và Diệp sư huynh không hợp nhau, cũng liền giữ lại chút tâm. Ngay khi Diệp huynh đột phá đến Nguyên Khí tầng chín, Vạn Uyên lặng lẽ thối lui ra khỏi đám người. Ta thấy vậy cũng lặng lẽ đi theo, phát hiện ngay đến chỗ ở hắn cũng không về, trực tiếp ra khỏi học viện!” Đường Vũ nói.

***

(1) Tán công trọng tu: phân tác công lực, chú trọng tu hành. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.