Trong mảnh hoang mạc vô biên vô tận này, thế mà lại xuất hiện một tòa miếu thờ tráng lệ! Tình huống này khiến Lục Vũ không khỏi kinh ngạc. Miếu thờ cực kỳ rộng lớn, được xây dựng cổ kính tang thương, xung quanh phong sa không ngừng, nhưng vẫn không chôn vùi miếu thờ xuống lòng đất, mà hiển hiện giữa thế gian. Trong cảm nhận của Lục Vũ, tòa miếu này ẩn ẩn tản ra uy nghiêm bất hủ, liền phảng phất một vị thần minh uy vũ trang nghiêm, đang quan sát chúng sinh phía dưới. “Sao ở đây lại có một tòa miếu thờ?” Bạch Tố Khanh cũng đi lên trước. Vừa bước vào phạm vi của miếu thờ, trong tai hai người không khỏi vang lên một trận tiếng chuông cổ đổ vang, trong trẻo lọt vào tai. Hai người đồng thời đáy lòng kinh hãi, nơi đây tất nhiên không phải chỗ bình thường, toàn thể tản ra khí tức thần thánh trang nghiêm. Đi lên theo bậc thang, lan can xung quanh được điêu khắc rất nhiều vân thú, cổ kính tang thương, đây là sản phẩm của thời Thượng Cổ. Không biết là người phương nào, đã kiến tạo ra một kiến trúc tráng lệ như vậy ở đây, cổ vận dạt dào, trang trọng nhã trí, liếc mắt nhìn một cái liền biết lai lịch không tầm thường. Hai người đi lên từng bậc, cuối cùng cũng đi đến trước miếu thờ, chữ vàng trên tấm bảng trải qua phong sa, nhưng vẫn lộ ra khí thế mạnh mẽ, khiến người ta nhìn mà phát khiếp. “Nghệ Hoàng Miếu!” Lục Vũ đọc ra mấy chữ lớn đó, đột nhiên nội tâm kinh hãi, có chút không thể tin nổi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4887694/chuong-6753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.