Tốc độ của hai người, có thể nói là cực nhanh. Quả nhiên như Lục Vũ đã liệu, số lượng dã thú hoạt động trong khu rừng này rõ ràng đã giảm đi rất nhiều, cho dù là dã thú hung tàn nhất, giờ phút này cũng đã sa vào đến trạng thái ngủ đông. Chân của Bạch Tố Khanh đã khôi phục lại, tốc độ hành động cũng mau lẹ như bay, bọn họ tuy rằng không có pháp lực, nhưng mà thân là tu sĩ, nhục thân lực lượng mạnh hơn phàm nhân bình thường quá nhiều, hành tẩu mấy chục dặm cũng không phải chuyện khó khăn. Đi khoảng năm mươi dặm, hai người không gặp phải bất kỳ công kích nào, phụ cận có một dòng suối nhỏ, nước suối thanh tịnh, khu rừng rậm rạp, một cảnh tượng an bình tĩnh lặng. Hai người ở chỗ này dừng lại một lát, uống nước nghỉ ngơi. Bạch Tố Khanh đi chân trần, đem vạt váy nâng lên cao, ôm một vũng thanh tuyền rửa sạch mặt mày. Khuôn mặt xinh đẹp kia tuyệt mỹ vô song, tinh xảo như một khối bạch ngọc, đẹp không gì tả nổi. Lục Vũ lại thủy chung cảnh giác nhìn về phía tứ phương, lông mày hơi nhíu lại. Một loại cảm xúc bất an mãnh liệt truyền khắp trong đầu Lục Vũ, đây là một loại tri giác đáng sợ, phụ cận dường như đang ẩn giấu cái gì đó tồn tại, đang rình rập bọn họ. "Trên mặt ngươi toàn là vết máu, tẩy một chút đi." Bạch Tố Khanh nhìn về phía Lục Vũ. Lục Vũ lại khoát khoát tay, như cũ chú ý tới rừng cây phụ cận. Khu rừng rậm rạp, tùy ý có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4887693/chuong-6752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.