Quần áo của Lục Vũ phần phật vang lên, chỉ cảm thấy uy áp vô tận xung quanh như núi non ập tới mình. Cũng may vào thời khắc mấu chốt, Lục Vũ đã vận chuyển Thái Cực Đồ, không ngừng hấp thu thôn phệ uy áp xung quanh, thế này mới khiến bản thân mình vẫn có thể hành động tự nhiên trong hoàn cảnh áp lực như vậy. "Hửm?" Từ trong hư không vỡ vụn, truyền ra một tiếng kinh nghi bất định. Tựa hồ là tồn tại ẩn giấu sau đó, đối với việc Lục Vũ có thể ngăn cản công kích này, khá là nghi hoặc. "Giấu đầu lòi đuôi, các ngươi Bồng Lai đều là tiểu nhân như vậy sao!" Lục Vũ quát to. "Kiến hôi!" Từ trong quang mang vô cùng, chỉ là truyền ra một tiếng hừ lạnh khinh thường. Bên trong bạch quang, cự thủ chụp về phía Lục Vũ, uy áp bàng bạc trong nháy mắt giáng lâm, phảng phất nhật nguyệt tinh thần đều bị đối phương nắm giữ trong lòng bàn tay, dưới một chưởng thông thiên triệt địa, không ai có thể địch lại. Dao động này thẳng vào trời xanh, thiên hôn địa ám, đêm tối buông xuống, quả thực đạt tới mức độ duỗi tay không thấy năm ngón tay. Tất cả âm thanh tứ phía đều bị áp chế, chỉ còn lại cự thủ khổng lồ kia đánh thẳng tới, xé rách hư không, khiến xung quanh Lục Vũ sinh ra vô số hố đen không gian. Trong thời khắc nguy cấp này, Lục Vũ đột nhiên giơ tay một ngón, chỉ vào phù lục che chắn của trời xanh. Răng rắc! Tấm phù lục kia che chắn thiên đạo, nhưng dưới một ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4887642/chuong-6701.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.