Cú này, hồn phách của Đế tử cũng nhận trọng thương. Hồn phách mới là căn bản của một người. Đến cảnh giới Địa cảnh này, đã có thể làm được nhục thân bất hủ, nhất niệm trọng sinh, xưng là tồn tại bất tử chi khu. Chỉ cần một niệm, liền có thể ngưng tụ lại nhục thân. Nhưng hồn phách lại không giống. Hồn là căn bản, một khi đã nhận trọng thương, thì chính là tổn thương triệt để, chỉ có chậm rãi khôi phục mới có thể khôi phục đến cảnh giới ngày xưa. Hồn phách của Đế tử, bị Thanh Ngưu hư ảnh va chạm như vậy, lập tức hiện ra vô số vết nứt, có dấu hiệu sắp tan rã. Hắn không chút do dự, xoay người bỏ chạy. Đế tử cũng không phải ngu xuẩn, biết tiếp tục ở lại chỗ này, rất có thể sẽ bị Lục Vũ trực tiếp diệt sát. "Đáng chết, ta thật hận! Ngươi con kiến hôi này, cư nhiên lại khiến ta bị thương đến mức độ này!" Đế tử gầm thét liên tục, nỗi sợ hãi và phẫn nộ mãnh liệt quét qua lòng của hắn. "Ngươi có hận nữa cũng vô dụng, hôm nay ngươi hãy để tính mạng lưu tại đây đi!" Lục Vũ hét lớn một tiếng, vung nắm đấm trực tiếp xông tới. Tốc độ của hắn cực nhanh, thân như du long, vừa động phảng phất có một hư ảnh kim sắc trường long bay lượn trên hư không, một trảo đánh ra, tựa như thế sét đánh vạn cân hung hăng nghiền nát tới. "Rầm!" Một tiếng vang lớn trầm đục sát na bùng phát ra, hồn phách của Đế tử lại nhận trọng thương. Hồn phách của hắn trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4887641/chuong-6700.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.