"Công Tôn trưởng lão quá khen rồi." Vệ Kiệt mặt mang mỉm cười, nhìn từ góc độ nào cũng không tìm ra bất kỳ tật xấu gì. Lúc này, Ân Duyệt nhìn Vệ Kiệt, Vệ Kiệt cũng đang đánh giá vị hôn thê của mình. Thấy Ân Duyệt dáng người thướt tha, dung nhan kiều diễm tú mỹ, đôi mắt tựa như câu hồn, phảng phất như một trang giấy trắng thoát tục, khiến người ta không khỏi nảy sinh lòng thương xót. Mỹ nhân như vậy ở trước mặt, khiến Vệ Kiệt cũng không khỏi sáng mắt lên. "Hai vị, xin mời an vị, vừa đúng lúc ta và Tiên Nhân có chút quen thuộc, tiện thể có thể giới thiệu một chút cho hai vị." Vệ Kiệt bình tĩnh thong dong, trên người toát ra một vẻ tiêu sái khó tả. "Cái gì, Vệ Thiếu chủ còn quen biết Tiên Nhân?" Công Tôn Ngọc lập tức kích động, hai mắt tỏa sáng. Ngay cả Ân Duyệt, trên mặt cũng lộ ra vẻ hướng tới, dù sao đó cũng là Tiên Nhân mà, cả Linh Sơn Đại Lục, cho tới nay cũng chỉ xuất hiện vị Tiên Nhân này. Vệ Kiệt cười nhạt nói: "Chỉ có thể coi là trùng hợp thôi, khi Tiên Nhân đến Định Hải tông của ta, vừa đúng lúc cứu ta một mạng." Nói xong, trong mắt Vệ Kiệt cũng lộ ra vẻ hướng tới: "Các ngươi căn bản không thể tưởng tượng được, người như vậy mạnh mẽ đến bực nào, cứ như thiên địa thương khung, đều nằm trong lòng bàn tay người này. Động thì có thể nghiền nát tinh thần, tĩnh thì vững như núi cao, ta chỉ sợ cả đời cũng không thể tu luyện đến cảnh giới đó."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4887528/chuong-6587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.