Trên mặt Chúc Thừa tràn đầy nụ cười tự tin. Toàn bộ cấm quân xung quanh đều một lòng tin phục Chúc Thừa, nhất nhất tuân theo hiệu lệnh của hắn. Một mặt, là bởi thân phận thống lĩnh của Chúc Thừa; mặt khác, càng là kết quả của việc Chúc Thừa thường ngày hay ban phát ân huệ để lấy lòng người. Chúc gia chính là Đại Chu đệ nhất hào môn thế gia, trong nhà tiền tài vô số, mà Chúc Thừa với tư cách là đích tử đích tôn của Chúc gia, càng là ngồi giữ vô số sản nghiệp và tiền tài, ra tay rất hào phóng, rất được lòng quân. Đối với những quân sĩ gia nhập vào Tu sĩ Hoàng triều này mà nói, bọn họ cũng là để ý lợi ích, trừ bổng lộc của Đại Chu ra, bọn họ còn có thể lĩnh được thưởng do Chúc Thừa ban tặng, tự nhiên là trung thành cảnh cảnh với Chúc Thừa. “Ta theo Điện hạ cùng đi.” Đột nhiên, Khương Tuấn Hạo vẫn luôn trầm mặc, bỗng nhiên đứng ra. Hắn giờ phút này vẫn là một bộ tư thế chiến đấu, khôi giáp hoàng kim trên người còn chưa hoàn toàn tiêu tán, trường thương mặc dù đã thu hồi, thế nhưng là luồng sát khí sắc bén kia vẫn như cũ không tiêu tán, tựa như chiến thần trên trời, khiến người ta rợn người. “Khương Tuấn Hạo, ngươi chẳng lẽ cũng tin lời quỷ quái của tên họ Lục này?” Chúc Thừa cười ha ha, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường. “Điện hạ chính là hoàng thân quý tộc, nàng một mình rời đi, ta không yên lòng.” Khương Tuấn Hạo yên lặng đứng bên cạnh Cơ Yên Nhiên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4887473/chuong-6532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.