Rất nhiều quân sĩ sớm đã bị đám tà ma vừa rồi dọa mất mật, bây giờ căn bản cũng không dám tiếp tục dừng lại ở đây. Một chùm quang mang ở đằng xa kia lộ ra đặc biệt óng ánh, phảng phất hi vọng sống sót ngay tại nơi đó. Lúc này, bất kể là ai, cũng không muốn để phi thuyền dừng lại. "Cơ Yên Nhiên, xem ra ngươi vẫn không cách nào khiến mọi người phục tùng a." Lục Vũ để hết thảy vào trong mắt, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ cho ngươi một nén hương thời gian, sau đó ta liền sẽ rời đi." Lục Vũ thật sự không có tinh lực và thời gian, ở đây làm lãng phí. Đám người này sống hay chết, không liên quan gì đến hắn, bộ hạ của Chúc Thừa kia còn từng lăm le túi trữ vật của Lục Vũ, nếu không phải vì Cơ Yên Nhiên, hắn chỉ sợ là phải bị một nhóm người này vơ vét sạch sẽ. Lục Vũ có thể báo đáp Cơ Yên Nhiên, nhưng những người khác, chết thì cứ chết thôi. Cơ Yên Nhiên dùng răng ngọc cắn chặt bờ môi, nhìn tất cả mọi người trên boong tàu, toàn thân bị sự phẫn nộ bao vây, nàng hận không thể rèn sắt thành thép mà gầm thét: "Trước đó nếu không phải quý khách nhắc nhở, các ngươi sớm đã chết rồi, hắn dùng Tiên Khí cứu các ngươi, chẳng lẽ các ngươi không có chút lòng cảm kích nào sao!" "Chúng ta xác thực trong lòng tràn đầy cảm ân, cho nên cho dù biết được hắn là tử đệ Hoàng tộc Lục gia, chúng ta cũng không ra tay." Trên mặt Chúc Thừa, tràn đầy nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4887472/chuong-6531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.