Một luồng hàn ý, xông ra từ hơi thở của Tôn Tân. Ngay trong nháy mắt này, sắc mặt Tôn Tân lập tức hồng hào trở lại, thân thể non nớt, sống lưng cũng trở nên thẳng tắp hơn rất nhiều. "Đây là..." Lão nhân kinh nghi bất định hỏi. Lục Vũ cười nhạt nói: "Ta đã chữa khỏi tâm mạch của hắn rồi, lão nhân gia, ngài không cần lo lắng về tâm mạch của cháu trai mình nữa." Lão nhân vội vàng gọi Tôn Tân tới bên cạnh, kiểm tra tâm mạch của hắn một lượt, lại phát hiện tâm mạch của cháu trai mình lại thật sự đã khỏi, từ cổ tay truyền đến một trận tiếng mạch đập mạnh mẽ hữu lực. "Cảm ơn, cảm ơn..." Lão nhân kích động đến nỗi nước mắt trào ra, cúi đầu bái lạy. Lục Vũ vội vàng đỡ lão nhân dậy, cười nhạt nói: "Chỉ là tiện tay mà thôi, ngài không cần như vậy." Lão nhân lau khô nước mắt, ấn đầu Tôn Tân: "Mau, quỳ xuống tạ ơn ân nhân." Tôn Tân thật thà quỳ dưới đất, dập đầu tạ ơn Lục Vũ. Đây là ân tái tạo, chính là ân tình lớn nhất giữa trời đất, vạn vàng khó đền. "Sau này đối xử tốt hơn với ông nội ngươi, không yêu cầu ngươi là người ưu tú nhất, nhưng mọi thứ, đều phải giữ cho lương tâm trong sạch." Lục Vũ sờ đầu Tôn Tân, răn dạy nói. Ngay sau khi chữa trị xong Tôn Tân, một vệt bạch quang nhàn nhạt, rơi vào quanh thân Lục Vũ. Đây chính là công đức. Thay trời hành đạo, chính là công đức. Một số lão lang trung hành y nhiều năm, quanh thân có công đức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4881573/chuong-6410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.