“Ta cho phép các ngươi đi rồi sao?” Lục Vũ hừ lạnh một tiếng, búng tay thi triển ra một ngọn lửa màu vàng óng, bay thẳng tới. Mười mấy tên nữ tử tránh né không kịp, nháy mắt bị ngọn lửa bao phủ, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, ngọn lửa màu vàng óng kia phảng phất như là nghiệp viêm đốt cháy vạn vật, đem nhục thân cùng hồn phách của các nàng cùng nhau thiêu đốt sạch sẽ. Trong sát na, mười mấy tên nữ tử đều chết thảm, chỉ còn lại một người sống sót. Khi Lục Vũ thi triển ngọn lửa, động tác của nàng là nhanh nhất, lúc ngọn lửa còn chưa tới gần, nàng đã kéo mạnh một tên nữ tiên bên cạnh chắn trước mặt, đồng bạn đã thay nàng chặn lại ngọn lửa hung mãnh kia. “Làm sao có thể như vậy…” Nữ tiên áo tím kia, nhìn thấy đồng bạn phía sau mình từng người một bị ngọn lửa thiêu đốt thành xương khô, hóa thành tro tàn, không khỏi toàn thân run rẩy, sợ hãi tới cực điểm. “Xem ra không thể để lại họa căn rồi, để các ngươi sống sót, sẽ có thêm nhiều người chết.” Lục Vũ lạnh lùng nói. Nghe Lục Vũ nói với giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, sắc mặt nữ tiên kia khó coi tới cực điểm, quay người liền bỏ đi. Nàng cuối cùng cũng sợ hãi. Tử Y Giáo ở Côn Lôn, cũng coi như là một đại giáo phái, đệ tử trong môn phái, bất luận là đi đến đâu, các phương thế lực đều sẽ nể mặt vài phần. Thế nhưng là đến chỗ Lục Vũ, tất cả quy tắc đều trở thành bọt nước, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4881572/chuong-6409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.