Lục Vũ gật đầu, quả thật đây là Ngưu Ma trong ấn tượng của hắn. “Khi xưa Hắc Thạch Trấn nằm quanh Thúy Vân Sơn gặp phải hạn hán, quanh năm chưa từng có mưa, cũng may Ngưu Ma Đại Thánh đi ngang qua nơi đây, đích thân thi triển pháp thuật giáng xuống nước mưa, mới khiến người dân trấn đó thoát khỏi nạn đói.” “Có hài đồng bị sói dữ trong núi rừng bắt đi, cha mẹ đứa bé kia đích thân chạy tới quán rượu trong thành, tìm thấy Ngưu Ma Đại Thánh đang uống rượu. Người ngoài đều cho rằng Ngưu Ma sẽ làm ngơ như không thấy, nhưng không ngờ Ngưu Ma Đại Thánh thật sự đã đi vào núi, tìm ra những hài đồng kia. Từ đó về sau, yêu thú quanh Thúy Vân Sơn cũng không dám ra tay với hài đồng nữa.” “Có một thư sinh họ Ngô, đã viết một cuốn sách lấy Ngưu Ma Đại Thánh làm nguyên mẫu, nhưng lại bị một con khỉ hàng phục. Ngưu Ma Đại Thánh ngay lập tức tìm tới cửa, Ngô thư sinh sợ đến cả người run rẩy, vốn tưởng đại nạn lâm đầu, nhưng không ngờ Ngưu Ma Đại Thánh lại không cho là đúng, chỉ nói cho Ngô thư sinh biết cứ tùy ý sáng tác, ông ấy sẽ không quản.” Lão nhân đĩnh đạc nói chuyện, lắc đầu lia lịa: “Triều đình rất ít khi quản những địa phương nhỏ bé như chúng ta, hừ! Nơi đây của chúng ta cũng có tám thành sáu mươi bốn trấn, nhưng lại được một vị yêu quái che chở bình an.” “Nhìn như vậy, Ngưu Ma hẳn là một vị yêu quái tốt.” Lục Vũ gật đầu nói. “Đây là đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4881567/chuong-6404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.