Lục Vũ uống một ngụm trà lạnh, chỉ cảm thấy cả người khoan khoái lạ thường, tất cả nóng bức đều tiêu tán. "Trà này không tồi!" Lục Vũ không khỏi tán thán nói. Nghe thấy lời khẳng định, trên mặt lão nhân lộ ra một nụ cười: "Đều là phối phương cũ của nhà tôi, ngày thường cũng chỉ bán ở trong thành trấn, nhưng bán ra không nhiều. Cũng may lần này nơi đây xuất hiện kỳ ngộ, khiến không ít người đổ về, tôi cũng coi như kiếm được một khoản nhỏ." Bỗng nhiên, một tên thiếu niên chạy tới. Thiếu niên này chừng bảy tám tuổi, mặc quần áo giản dị, sắc mặt có chút tái nhợt. Thiếu niên chú ý tới Lục Vũ và lão nhân đang trò chuyện, không khỏi nhìn Lục Vũ thêm mấy lần, sau đó cởi túi trữ vật trên lưng lão nhân xuống, nói: "Ông nội, số trà lạnh còn lại để cháu giúp ông bán nhé." Nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, trên mặt lão nhân lộ ra một nụ cười vui mừng. "Đây là cháu trai của tôi, tên là Tôn Tân. Cha mẹ của hắn chết sớm, bây giờ chỉ có hai ông cháu tôi nương tựa vào nhau mà sống." Ánh mắt Lục Vũ quét qua người thiếu niên Tôn Tân, hỏi: "Đứa bé này có phải là mạch đập có chút yếu rồi không?" Lão nhân gật đầu, thở dài một tiếng nói: "Xem ra tiểu ca cũng hiểu y thuật. Đứa bé này từ thuở nhỏ tâm mạch suy yếu, lang trung kết luận nó sống không quá mười tuổi, đây là khiếm khuyết bẩm sinh, căn bản không có thuốc nào chữa được." Lục Vũ cau mày: "Núi Côn Lôn trải rộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4881566/chuong-6403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.