Suốt chặng đường này, Trần Vô Tà và Huyết Trì Lão Tổ đã sớm xây dựng sự tin tưởng không gì phá nổi. Nếu không thì, Trần Vô Tà cũng không thể giúp Huyết Trì Lão Tổ che giấu sự tồn tại của hắn trước mặt Lục Vũ. Thấy tình cảnh này, Lục Vũ không khỏi phát ra một tiếng thở dài yếu ớt. "Đại ca Trần tuy là đệ tử cao cấp của Quốc Tử Giám, nhưng kinh nghiệm của hắn vẫn còn quá bạc nhược, còn lâu mới trải qua đủ lịch luyện." Lục Vũ thầm nghĩ trong lòng. Thiên giới này, có không ít thiên tài với tư chất trác việt, linh sơn tú thủy thường sinh anh kiệt. Tuy nhiên, thân ở trong tu hành giới này, không phải là tư chất đủ ưu tú liền có thể đặt chân. Rất nhiều người có thể đi đến cuối cùng, điểm mấu chốt nhất chính là nắm giữ đủ kinh nghiệm sinh tồn. Thiên tài cái thế lại có thể thế nào? Cái gọi là cây mọc thành rừng, gió ắt sẽ vùi dập. Trải qua một trận ma nạn liền cứ như vậy chết yểu, trăm năm sau một nắm hoàng thổ, ai có thể nhớ? Lục Vũ năm đó, trải qua phản bội, đánh lén, ám toán... nếm trải đủ loại hiểm ác một lần, mới có thể trong kiếp này xoay chuyển nhiều đường vòng, nhanh chóng đề thăng. "Thôi được, ta liền cho ngươi xem một chút, vị sư tôn mà ngươi kính trọng đã làm gì." Luân Hồi Kính được triệu ra, quang mang lóe lên. Từ bên trong ảnh hưởng của quang mang kia, đột nhiên lộ ra khuôn mặt hung tợn của "Trần Vô Tà". "Khặc khặc, lão phu cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4881236/chuong-6073.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.