Lục Vũ mở miệng nói: "Trần Đại ca, là ta." Nghe thấy thanh âm của Lục Vũ, Trần Vô Tà lúc này mới hoàn hồn lại. Trần Vô Tà lúc này, có thể nói là y sam lam lũ, rách nát không chịu nổi, toàn thân phủ đầy vết thương, thậm chí ngay cả xương cốt cũng gần như đứt gãy. Trong trận chiến trước đó, Trần Vô Tà có thể nói là đại hiển thần uy, thân hãm trùng vây nhưng lại nhờ sức một mình mà giết ra ngoài. Nhưng mà, những kẻ vây công hắn, những Quốc Tử Giám sinh kia, cũng đều là rồng phượng trong loài người. Trần Vô Tà tuy rằng lấy một địch nhiều, nhưng vẫn thương tích đầy mình. "Những người kia đâu... cũng đúng, có ngươi ra mặt, bọn họ tự nhiên không còn dám động thủ với ta nữa." Trần Vô Tà đầu tiên là hơi sững sờ, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại. Với thân phận hiện giờ của Lục Vũ, đừng nói là đám Quốc Tử Giám sinh kia, cho dù là giảng sư trong Quốc Tử Giám, chỉ sợ cũng không dám càn rỡ. "Đầu rất choáng váng, hẳn là vừa rồi thi triển pháp lực quá nhiều gây ra. Tiểu Vũ, ngươi cho ta nghỉ ngơi trước một lát." Trần Vô Tà ôm đầu, cảm thấy vô cùng đau đớn. Chỉ cảm thấy, từng cổ đau thấu tim gan, tràn vào trong đại não. Loại đau đớn này rõ ràng dị thường, liền phảng phất như mới tỉnh sau cơn say, mơ mơ màng màng, ngay cả thân thể của mình cũng không thể khống chế. Thấy tình cảnh này, Lục Vũ thở dài một tiếng: "Trần Đại ca, ngươi vừa rồi bị đoạt xá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4881235/chuong-6072.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.