Trong vô số đạo ánh mắt, thân dáng thanh tú kiều nga của Bàng Niệm Thu lộ vẻ sở sở đáng thương. Thế nhưng Bàng Niệm Thu lại không hề sợ hãi, nàng ngẩng đầu ngạo nghễ nhìn Đoàn Trường Khanh: "Họ Đoàn kia, năm đó ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con chó dưới trướng sư tôn của ta mà thôi. Bây giờ tiểu nhân đắc chí, liền định làm bậy rồi sao. Ta rất rõ thủ đoạn của ngươi, ngươi giữ tính mạng của ta, chẳng qua cũng chỉ muốn giống như Diêm gia, mang thiên tử ra để hiệu lệnh chư hầu. Ta là đệ tử duy nhất của sư tôn, các ngươi có được ta liền có được chính thống của U Minh giới, liền có thể xưng bá U Minh. Đoàn Trường Khanh, ta sẽ không để ngươi đạt được mục đích đâu." Giọng nói của Bàng Niệm Thu trong trẻo động lòng người, đôi lông mày như mũi kiếm, trong mắt lại để lộ ra một vẻ quật cường, không muốn khuất phục. Một vị trưởng lão Đoàn gia nói: "Gia chủ, yêu nữ này lại không biết điều như thế, không bằng chúng ta giết nàng ta đi. Trong gia tộc có không ít lớp con cháu trẻ tuổi đang nhòm ngó nàng ta, không bằng phế tu vi của nữ tử này, xem như nữ nô thưởng cho tử đệ trong gia tộc." Lời vừa nói ra, Bàng Niệm Thu chợt cười to: "Lão già kia, những lời này của ngươi cũng chỉ dọa được tiểu cô nương mà thôi. Nếu ta thua, sẽ lập tức tự bạo, cùng các ngươi đồng quy于 tận. Ngươi cứ để những tử đệ trẻ tuổi trong gia tộc các ngươi tới đây đi, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4860913/chuong-5617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.