Diêm Hỉ rốt cuộc vẫn từ bỏ việc báo thù, thảm hại rời đi. Hắn lòng tin mười phần mà đến, nhưng lại không đạt được kết quả mình muốn, Lục Vũ căn bản không nể mặt hắn, thậm chí ngay cả danh xưng Diêm La Đế Quân, ở đây cũng không có bất kì tác dụng gì. Hắn muốn lưu lại vài câu nói hung ác, nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Diêm Hỉ động đậy bờ môi, cuối cùng vẫn chọn ngậm miệng. Đợi đến khi rời khỏi Đại Tần Hoàng cung, Diêm Hỉ mới có thể giải thoát khỏi uy áp bị đè nén kia. "Đáng chết! Đáng chết! Hắn lại dám ra tay với ta, chẳng lẽ hắn không biết ta có ai đứng sau lưng ư?!" Biểu lộ của Diêm Hỉ đều vặn vẹo. Cừu hận ngập trời, oán niệm ngập trời, bùng nổ vào thời khắc này! Diêm Hỉ lúc này hai mắt đỏ ngầu, lửa giận tràn ngập đại não, đã khiến hắn hoàn toàn mất đi lý trí, sải bước đi về phía trước. Trên đường phố đám người đông đúc, Hàm Dương phát triển tới trình độ ngày hôm nay, đã sớm thông suốt bốn phương tám hướng, trên đường phố tràn ngập các loại phố xá. Người đi đường tuy nhiều, nhưng trong mắt Diêm Hỉ, đều là sự tồn tại giống như lũ kiến hôi. Hắn ngang ngược xông thẳng, lập tức liền đụng ngã lăn mấy người đi đường xuống đất, trong đó không thiếu những vị lão giả tuổi tác khá lớn. "Ngươi là cái chuyện gì thế, đi đường không biết nhìn đường à?" "Đúng thế, nhìn qua thì tuổi còn trẻ, sao lại một chút quy củ cũng đều không hiểu." Những người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4860674/chuong-5378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.