Trên mặt Diêm Hỉ tràn đầy nụ cười, vô cùng tự tin. Đối mặt Lục Vũ, hắn không hề tỏ ra hoảng sợ, ngược lại vô cùng bình tĩnh, khóe miệng lộ ra một nụ cười giễu cợt. "Không biết bệ hạ có tìm thấy Thượng Cổ Địa Ngục không, chúng ta đã lục soát trạch viện của Tiêu gia nhưng không tìm thấy, nghĩ rằng nó hẳn đã rơi vào trong tay của bệ hạ, xin bệ hạ trả lại." Diêm Hỉ lại lần nữa nhấn mạnh. Lục Vũ ánh mắt bình tĩnh, chậm rãi ngồi vào trên ghế, yên lặng nhìn hắn. Nụ cười của Diêm Hỉ, lập tức liền ngưng đọng lại. Tư thái này của Lục Vũ rất rõ ràng, đó là sự khinh thường triệt để, căn bản không thèm để hắn vào mắt. "Ta đại biểu ý chí của thiên tử U Minh giới, bệ hạ nên dành cho ta sự tôn trọng đầy đủ." Diêm Hỉ nhìn chằm chằm Lục Vũ, cắn răng nói: "Nếu không, ta không chắc chắn mối quan hệ giữa U Minh giới và Đại Tần." "Ngươi có thể cút rồi, gọi người đủ tư cách đến nói chuyện với trẫm." Lục Vũ nhàn nhạt nói. Một bên thái giám dâng lên trà nóng, Lục Vũ nhấm nháp, trên mặt không buồn không vui. Diêm Hỉ giận dữ, hắn là tử đệ của Diêm gia, ở U Minh giới cũng là một phương đại thiếu, bất kể ở nơi nào, cũng đều sẽ nhận được sự đối đãi trang trọng nhất. Nhưng Lục Vũ lại dứt khoát đáp lời hắn, trực tiếp muốn đuổi hắn ra ngoài. "Bệ hạ không phải là chột dạ rồi sao? Thượng Cổ Địa Ngục thuộc về Diêm gia chúng ta, xin hãy giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4860673/chuong-5377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.