"Ngươi xứng sao?" Ngụy Mộng Đình một chút cũng không nể mặt Triệu Nguyên Hào. Khác với những nhị thế tổ như Triệu Nguyên Hào, Ngụy Mộng Đình có thể đạt được địa vị như hôm nay hoàn toàn là nhờ vào bản lĩnh của chính mình. Cho dù Triệu Nguyên Hào là Đại Vương thế tử thì lại làm sao? Nàng cũng là đại tiểu thư Ngụy gia, càng là Thiếu chủ Kiếm Trì Thánh Địa, tương lai địa vị tôn quý vô song, căn bản sẽ không để một Đại Vương thế tử như hắn vào mắt. "Ngụy Mộng Đình, đồ tiện nhân nhà ngươi..." Lồng ngực Triệu Nguyên Hào sắp tức nổ tung, hắn trực tiếp mở miệng mắng chửi. Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa gấm vóc, căn bản không có ai dám làm trái ý chí của hắn. Cho dù gia thế bối cảnh của Ngụy Mộng Đình rất hùng hậu, thì đã sao, Triệu Nguyên Hào hắn cũng không quan tâm những thứ này. Nhưng ngay khi hắn vừa nói ra chữ "tiện", trong mắt Lục Vũ chợt lóe hàn quang, mạnh mẽ vung một cái tát tới. "Bốp!" Lại một tiếng tát giòn vang thanh thúy vang lên, Triệu Nguyên Hào bị hung hăng đánh bay ra ngoài. Lực của một cái tát kia lớn đến mức, kèm theo vô số tiếng xương cốt gãy lìa, nửa bên miệng Triệu Nguyên Hào hoàn toàn vỡ nát, miệng phun máu tươi, vài chiếc răng cũng theo máu mà văng ra. Những quý tộc tử đệ khác cuống quýt đỡ lấy Triệu Nguyên Hào, nhưng bởi vì lực lượng quá lớn, khiến bọn họ căn bản không đỡ được, trong khoảnh khắc tất cả mọi người đều bị đụng ngã lăn xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855713/chuong-5177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.