Còn ta, lại có thể tiến về thượng tiệc, kết giao quyền quý. "Ai, ta thế mà lại đi tranh giành hơn thua với một học tử thư viện bình thường, xem ra sau khi trở về phải thật tốt rèn giũa lại nội tâm rồi." Nghĩ đến đây, Phan Hân Nhiên không khỏi lắc đầu. Nàng bước nhanh đi tới bên cạnh lão tổ của mình, trên mặt lộ ra nụ cười khá ngoan ngoãn. "Quận chúa, giới thiệu một chút, vị này là một vãn bối của lão phu, đối với sử học và cổ vật nghiên cứu khá có kiến thụ. Lão phu đã già rồi, dự định để nàng ta kế thừa y bát của ta." Phan gia lão tổ đẩy Phan Hân Nhiên qua đó. Phan Hân Nhiên từ nhỏ đã từng trải qua vô số trận yến hội, đã sớm đối với loại giao tiếp này quen tay hay việc. Trong tay nàng bưng chén rượu, đối với Chân Ngữ Cầm cười nói: "Tại hạ Phan Hân Nhiên, bái kiến Quận chúa." "Ngươi là học tử của Ngọc Đỉnh thư viện?" Chân Ngữ Cầm nhìn về phía y phục trên người Phan Hân Nhiên, đột nhiên đôi mắt sáng lên. Nhìn thấy vẻ mặt này của Chân Ngữ Cầm, Phan Hân Nhiên trong lòng vui mừng, đây là biểu hiện đối phương có hảo cảm. Phan Hân Nhiên vội nói: "Quận chúa thật tinh mắt, chính là tại hạ là đệ tử vừa mới được Sử học quán của Ngọc Đỉnh thư viện thu nhận! Nghe nói Quận chúa yêu thích cổ vật học và sử học, có cơ hội, chúng ta có thể giao lưu tìm hiểu một phen." "Tốt!" Chân Ngữ Cầm trả lời đơn giản dứt khoát. Đột nhiên, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855704/chuong-5168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.