"Cứ kéo dài như vậy, không phải là cách." Lục Vũ lắc đầu. Đường quân có binh phong cực thịnh, nếu chỉ phòng ngự bị động, coi như là phòng tuyến kiên cố đến mấy cũng vô ích. Lục Vũ ở hậu phương, thế mà lại đụng phải Vũ Định Hầu Lý Trung Tự lén lút tập kích, điều này đã nói lên vấn đề rồi. Đường quân có thể lợi dụng lúc Đại Ngu không hề phòng bị, vòng qua phòng tuyến khổng lồ, trực tiếp tiến thẳng đến hậu phương, tuy chỉ là một cổ lực lượng nhỏ, nhưng đủ để gây ra đòn đả kích mang tính hủy diệt cho toàn bộ phòng tuyến của Đại Ngu quân. "Cũng may là ngươi đã tới, nếu chậm trễ thêm chút nữa, e rằng sẽ nguy hiểm rồi." Phù Chí Học thở dài nói: "Tứ đại hành doanh của Đế Kinh, trên cơ bản đã sắp hao hết, ngay cả Cấm quân cũng bị tiêu hao gần như không còn. Thần Sách quân và Thần Võ quân cộng lại không đủ hai mươi vạn người, đã danh tồn thực vong rồi. Ngươi cũng đừng trách hoàng đế tâm ngoan, để bách tính tay không tấc sắt ra trận, thật sự là một hành động bất đắc dĩ." Nói xong, Phù Chí Học chỉ vào một doanh trại quân đội cách đó không xa: "Liệt Dương quân cũng bị tổn thất thảm trọng, hiện nay ngay cả quân dự bị cũng ra trận, chỉ là không biết có thể chống đỡ được bao lâu." Phía trên doanh trại kia, treo Kim Ô kỳ, bay phấp phới trong gió. Trong doanh trại Liệt Dương quân là một mảnh ai hồng khắp nơi, rất nhiều thương binh tản mát ngồi hai bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855204/chuong-4668.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.