Thanh âm của Lục Vũ rất bình tĩnh, nhưng lại có một loại uy nghiêm không thể nghi ngờ. Võ Tiến Hầu còn muốn nói chuyện, nhưng bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng. "Người đâu, điều động một đội ra, đưa những người này trở về." Võ Tiến Hầu hạ lệnh. Những bách tính bị vây ở bên ngoài đại doanh, nghe được mệnh lệnh này, từng người một mừng khôn kể xiết, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, vừa rồi còn phải đối mặt với cái chết, bây giờ liền có thể về nhà rồi. "Đa tạ Lục đại nhân!" Tất cả bách tính đối với Lục Vũ cúi đầu hành lễ. Nếu như bọn họ tới trên chiến trường, giao chiến cùng Đường quân, đoán chừng sẽ chết và bị thương khá thảm trọng. Mà quyết định này của Lục Vũ, không khác gì cứu mạng sống của bọn họ, những người này làm sao có thể không cảm kích? Trong mắt Tống Cầm Hổ xẹt qua một vệt tinh quang: "Lục đại nhân, ngươi vừa mới tới liền cho Hoàng đế một cái hạ mã uy, Hoàng đế không nhất định sẽ nuốt xuống khẩu khí này." Lục Vũ nhàn nhạt nói: "Hắn làm cái gì là chuyện của hắn, ta nếu thấy bất bình mà không làm, ta đạo tâm khó an." "Tặc tặc! Tuổi nhỏ khinh cuồng, Tổng đốc chưa đến ba mươi tuổi a!" Tống Cầm Hổ nhìn thân ảnh của Lục Vũ, phát ra một tiếng cảm thán. Công nhiên vi kháng mệnh lệnh của Hoàng đế Triệu Nguyên Diễm, loại chuyện này cũng liền Lục Vũ có thể làm ra được. Bởi vì Lục Vũ có Nhân Hoàng kiếm, tương đương với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4855203/chuong-4667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.