"Xem ra ta thôn phệ tàn hồn của Thái Càn Đế, cũng nhận một chút ảnh hưởng." Lục Vũ thở dài một tiếng. Ở hạ giới, Lục Vũ từng vài lần nhìn thấy hình bóng của Thái Càn Đế trong huyễn cảnh. Ở kiếp trước hắn có thể nói là vô địch thiên giới, cuối cùng đụng phải Thái Càn Đế, mới có một loại cảm giác như gặp được đối thủ số mệnh mà tương kiến hận vãn. Bây giờ đi trong cung điện trống trải này, từng đoạn cảnh tượng quen thuộc lại lạ lẫm dâng lên trong lòng. Ở dưới ánh trăng, một thân ảnh vĩ đại người mặc long bào, nhìn ánh trăng lạnh lẽo, vẫn một mình uống rượu. Cho dù người kia thực lực chấn động cổ kim, quyền thế chí cao vô thượng, nhưng vẫn khó che giấu mảnh tâm hồn cô tịch trong lòng của hắn. Một cỗ cảm xúc bi lương bỗng nhiên dâng lên từ đáy lòng Lục Vũ. "Hửm?" Lục Vũ nhíu mày, tâm niệm khẽ động, cuối cùng vẫn đè xuống cỗ cảm xúc này. "Cung điện này, đối với Triệu Thiên Dận mà nói, e rằng không thể coi thường. Nhưng ta đến nơi đây, cũng không phải để xem cái gì cung điện!" Lục Vũ rất nhanh đi tới Vọng Nguyệt Trì phía sau cung điện. Mặt nước bình tĩnh, sóng nước lấp loáng. Gió nhẹ dâng lên từ trên mặt nước, xung quanh tĩnh lặng vô cùng, đến cả tiếng côn trùng chim chóc kêu hót cũng không có. Mặt nước này, bốc lên một cỗ linh khí nhàn nhạt, không có sự khác biệt lớn so với một chút linh tuyền trước đó trong Thiên Đạo Khách Sạn. Mặc dù linh khí cũng coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4841907/chuong-2808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.