Sau khi đám luyện đan sư kia rời đi, Chân Ngữ Cầm đi đến trước mặt Lục Vũ. "Ngươi không nên từ bỏ Tuyên Hóa Trì, ngày xưa tiên đế đều từng tu luyện ở nơi đó, linh khí ở nơi đó, ngươi ở những địa phương khác căn bản là không đụng tới được. Có được sự gia trì linh khí như vậy, ngươi tuyệt đối có thể tiết kiệm mấy tháng khổ tu, thậm chí có khả năng một lần đột phá cảnh giới." Trong giọng nói của Chân Ngữ Cầm có một tia lo lắng. Nàng đây là trơ mắt nhìn Lục Vũ từ bỏ cơ hội tốt đến tay. Vọng Nguyệt Trì, nơi đó bất quá chỉ là một cái ao nước nhỏ bên trong một tòa cung điện hẻo lánh, căn bản là không thể nào sánh bằng Tuyên Hóa Trì. Lục Vũ lắc đầu, cười nhạt một tiếng: "Ta tự có suy tính, không cần nói nhiều." "Thôi đi, ta mặc kệ ngươi đó." Chân Ngữ Cầm dậm dậm chân, có chút tức giận. Từ trong hoàng cung đi ra một đám cung nữ, đưa Lục Vũ đến bên cạnh Vọng Nguyệt Trì. Nơi đây dù sao cũng là hoàng cung, phòng bị sâm nghiêm, không thể nào để một ngoại nhân như Lục Vũ tùy ý đi lại. Cũng may dưới tình huống có người dẫn đường, Lục Vũ mặc dù cảm nhận được bốn phía hoàng cung có không ít ánh mắt tụ tập ở trên người hắn, nhưng thủy chung không đụng phải bất kỳ ngăn cản nào. Giờ phút này, sắc trời tối đi, xa xa một vầng trăng sáng treo trên không trung. Con đường xung quanh một mảnh đen kịt, trống trải không người, chỉ có thể lờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4841906/chuong-2807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.