Pô! Pô! Pô! Mỗi một lần tấm bia đá rơi xuống, đều khiến toàn bộ sinh tử lôi đài kịch liệt run rẩy vài phần. Xung quanh không biết từ lúc nào, thêm ra từng luồng ma khí đáng sợ. Những luồng ma khí này quanh quẩn quanh lôi đài, khiến toàn bộ lôi đài trở nên âm khí sâm sâm. "Không tốt rồi, đại nhân tựa hồ đã rơi vào thế hạ phong." "Từ trước tới nay chưa từng nghe nói Vu Kỳ còn có pháp bảo như thế, tất nhiên là hắn mượn từ Hứa gia về, thật hèn hạ!" Mọi người trong Càn Long Doanh cũng lo lắng không thôi. Đái Phong lại đầy tự tin: "Yên tâm đi, đại nhân sẽ không làm chuyện không có nắm chắc." Ngay khi mọi người đang bàn luận, Lục Vũ đã bị tấm bia đá bức lui vào góc. "Ngươi chẳng những dám trêu chọc Hứa gia, còn dám đến chọc ta, thật là sống không kiên nhẫn rồi." Vu Kỳ cười lạnh nhìn Lục Vũ: "Kỳ ngộ của ngươi hãy nói cho ta biết, hôm nay, ta liền tha cho ngươi một mạng." Một câu cuối cùng nhất, Vu Kỳ dùng truyền âm nói với Lục Vũ. Suy nghĩ của Lục Vũ lúc này hoàn toàn cũng đặt ở trên tấm bia đá, nghe vậy lập tức liền hiểu Vu Kỳ đang suy nghĩ gì. "Ngươi muốn kỳ ngộ của ta, si tâm vọng tưởng, chờ ngươi thật có thể trấn áp được rồi hãy nói!" Lục Vũ hét lớn một tiếng, đồng thời dùng Thái Uyên Chưởng lần nữa đem tấm bia đá đẩy lui một đoạn khoảng cách. Thấy Lục Vũ không nghe lời, trong đôi mắt Vu Kỳ lóe lên một đạo hàn quang. "Được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840959/chuong-1860.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.