Lục Vũ cổ quái liếc mắt nhìn Chó Mực, thấy biểu lộ vội vã không nhịn nổi của nó, cười nhạt một tiếng: "Chuyện này hãy nói sau." Có một loại trực giác mách bảo Lục Vũ, con chó đen này, e rằng thật sự không đáng tin cậy. Chó Mực giận đùng đùng, nhưng lại kiêng kỵ Lục Vũ lần nữa dùng bản mệnh chân hồn khống chế nó, không khỏi hừ lạnh nói: "Thôi đi, không cần đến ngươi. Với vẻ đẹp khuynh thành của cẩu gia ta, những nữ nhân kia chẳng phải đều phải lao vào lòng ta sao?" Lục Vũ lắc đầu, không biết Đại Hắc lấy đâu ra sự tự tin này. "Trước đi, đi xem cô cô một chút đi." Lục Vũ trong lòng suy tư. Mặc dù bây giờ hắn lòng nóng như lửa đốt muốn về nhà, nhưng nơi đây khoảng cách phương hướng của cô cô vẫn khá gần. Lúc trước, sở dĩ Lục Vũ có thể tiến về Trung Thổ, cô cô cũng là đã tốn một phen sức lực. Với tu vi của Lục Vũ bây giờ, cho dù là trong Nam Hoang tu vi bị hạn chế, nhưng lực lượng nhục thể của hắn vẫn tồn tại. Không đến một canh giờ, Lục Vũ liền đi tới Bạch Lộc Thư Viện. Với tư cách là Nho đạo tông môn mạnh nhất toàn bộ Nam Hoang, Bạch Lộc Thư Viện quần nho tụ tập, từ trên không trung nhìn lại, liền có thể nhìn thấy từng luồng Hạo Nhiên chi khí màu trắng, tràn ngập tận mây xanh. "Khí của nó tím xanh, như cầu vồng xuyên qua mặt trời, Bạch Lộc Thư Viện tương lai nhất định sẽ trở thành một tông môn không nhỏ." Lục Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840606/chuong-1507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.