Nam Hoang. Là địa phương hẻo lánh nhất toàn bộ thiên hạ, linh khí nơi đây rất thiếu thốn. Hơn nữa, phảng phất là từ thời thượng cổ, ở Nam Hoang đã tồn tại một loại cấm chế, bất kỳ tu sĩ nào tu luyện ở đây, tu vi cũng sẽ không đột phá tới đắc đạo bước thứ hai. Điều này liền tạo thành rất nhiều tu sĩ rời khỏi Nam Hoang, tiến về Trung Thổ và các địa phương khác để mưu cầu cảnh giới càng cao hơn. "Ta nói tiểu tử ngươi cũng không biết, lúc trước ở Thiên Đình, những tiên tử muốn theo đuổi cẩu gia nhiều đến mức có thể xếp hàng từ Lăng Tiêu điện tới Nam Thiên môn. Nhưng cẩu gia ánh mắt cao, những dong chi tục phấn đó tự nhiên sẽ không lọt vào mắt." Hoang Thần Chu dừng lại, Đại Hắc Cẩu đi theo bên cạnh một người trung niên, líu lo không ngừng. Trung niên nhân kia, đương nhiên đó là Ngao Quảng. Dọc theo đường đi, miệng Đại Hắc không hề dừng lại, nghe đến mức khóe miệng Ngao Quảng liên tục co giật. "Đáng tiếc a, năm tháng không chờ người. Bây giờ mấy vạn năm trôi qua, trước đó theo đuổi cẩu gia nữ nhân của ta, bây giờ cũng đều đã hóa thành một nắm hoàng thổ rồi. Ai! Lúc trước có một phần nhân duyên mỹ hảo bày ra trước mặt ta, ta lại không có trân quý." Đại Hắc Cẩu ngưỡng vọng bầu trời, cảm khái vạn phần. Lục Vũ không để ý sự tự luyến của Đại Hắc, nhàn nhạt nói: "Ngươi biết, Nam Hoang nơi đây vì sao lại có tu vi cấm chế không?" Hắn rất muốn biết, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840605/chuong-1506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.