Lục Vũ không so đo với loại người trịch thượng này. Hắn trực tiếp lấy túi trữ vật từ trong lòng ra, ném đến trước mặt nữ đệ tử: "Đếm đi." Nữ đệ tử có chút kinh ngạc: "Ngươi thật sự lấy ra được linh thạch?" Nàng cầm lấy túi trữ vật đếm một chút, phát hiện số lượng không hề sai. "Chắc là gom góp rất lâu rồi nhỉ, thôi được rồi, ngươi vào đi.” Nữ tử bất đắc dĩ lắc đầu. Lục Vũ nhíu mày nói: "Nơi này không cần đăng ký họ tên sao?" Dựa theo ký ức của Phương Vân, hắn từng ở đây chứng kiến một người xông Phù Thiên Lâu. Mỗi một người ở ngoại môn đến xông lầu đều cần phải đăng ký họ tên. Trong mắt nữ tử lóe lên một tia thương hại: "Không cần đâu, dù sao sau khi ngươi vào trong rồi cũng sẽ nhanh chóng ra ngoài thôi." Đã không cần đăng ký, Lục Vũ cũng vui vẻ vì bớt được việc. Thấy Lục Vũ đi vào trong, nam tử không nhịn được cười nhạo một tiếng: “Loại người này ta thấy nhiều lắm rồi, bỏ ra cái giá lớn như vậy chỉ để gom đủ một trăm triệu linh thạch. Kết quả sau khi vào trong, hắn sẽ biết con yêu thú trấn thủ kia lợi hại đến mức nào.” Nữ tử cười nhẹ một tiếng, liền không để ý đến Lục Vũ đã đi vào nữa. Tin rằng, hắn sẽ nhanh chóng khóc lóc chạy ra thôi. Trong Phù Thiên Lâu. Lục Vũ nhìn thi thể yêu thú đang dần tiêu tán trước mắt, khởi động cổ tay một chút. “Vậy mà... yếu như vậy?” Lục Vũ lẩm bẩm nói. Hắn vừa mới bước vào tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840206/chuong-1107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.