Dương Thuận đem những tin tức mình nghe ngóng được, một năm một mười kể hết toàn bộ cho Lục Vũ. "Chỉ có đệ tử nội môn mới có thể tham gia?" Lục Vũ nhíu mày. Loại tỷ thí này, đệ tử ngoại môn, thậm chí ngay cả tư cách tham gia cũng không có. Dương Thuận nói: "Nghi thức tấn thăng nội môn là vào một năm sau. Bây giờ toàn bộ người của ngoại môn đều đang đợi cơ hội vào sang năm." Sang năm? Lục Vũ lắc đầu, hắn làm sao có thể đợi lâu như vậy được. Thời gian kéo dài càng lâu, thương thế của Địa Sát Ma Tổ sẽ hồi phục càng tốt, đến lúc đó, hắn càng không có cơ hội. Dương Thuận bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: "Ngoài nghi thức tấn thăng và được trưởng lão ngoại môn tiến cử, muốn trở thành đệ tử nội môn thì chỉ còn một cách, đó chính là xông vào Phù Thiên Lâu!" Hai mắt Lục Vũ sáng lên. Ký ức của Phương Vân lập tức tràn vào trong đầu Lục Vũ. Thái Nhất Đạo Tông tọa lạc trên một hòn đảo, trong đó ngoại môn chủ yếu phân bố ở bên ngoài đảo, còn tại trung tâm của đảo thì có một hòn đảo lơ lửng, đứng sừng sững giữa không trung. Hòn đảo lơ lửng có tổng cộng tám tòa truyền tống trận cỡ lớn, trong đó càng có một số thánh địa tu luyện với linh khí nồng đậm. Nhưng mà, rất nhiều thánh địa tu luyện chỉ có đệ tử nội môn mới có thể được hưởng, đệ tử ngoại môn nhiều nhất cũng chỉ có một vài phòng tu luyện đơn sơ. Mà Phù Thiên Lâu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840205/chuong-1106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.