Trong ánh mắt kinh ngạc của lão giả kia, Lục Vũ đi vào bên trong đại trận, hoàn toàn không gặp bất kỳ sự ngăn cản nào. Sát trận, mất hiệu lực! Cấm chế, mất hiệu lực! Thủ hộ khôi lỗi, mất hiệu lực! Trước mặt Lục Vũ, tất cả mọi thứ ở đây dường như đều đã mất đi tác dụng phòng hộ. "Chẳng lẽ cấm chế ở đây đã biến mất rồi sao?" Lão giả kia bỗng nhiên kích động, một chưởng mạnh mẽ vỗ tới vách núi xung quanh. Lục Vô Hối đại kinh: "Khoan hãy ra tay." Thế nhưng, câu nói này đã chậm một nhịp. Ầm ầm! Kình lực mạnh mẽ rơi vào trên vách núi, toàn bộ vách núi phát ra một tiếng nổ vang, nhưng mà bề ngoài của vách núi lại không hề suy suyển. Một lát sau, từ trên vách núi bỗng nhiên xuất hiện một đạo trận văn màu đỏ, kình lực mà lão giả vừa rồi phóng ra lại bị bắn ngược trở về. Bốn người vội vàng né tránh, nhưng vì một đòn này, nham thạch nóng chảy dưới lòng đất lại một lần nữa cuộn trào lên, vô số ngọn lửa bốc lên ngút trời. "Mau ngăn lại, đừng để ngọn lửa dâng lên!" Bốn người Lục Vô Hối vội vàng ra tay, hao phí trọn vẹn thời gian một nén hương mới trấn áp hoàn toàn ngọn lửa. Lục Vô Hối lau mồ hôi trên trán: "Cấm chế này, vẫn chưa biến mất!" Vẻ mặt của bốn người vô cùng nặng nề. Lúc ban đầu khi bọn họ đến nơi này, suýt chút nữa đã bị cấm chế nơi đây tấn công đến chết. May mà những năm gần đây, uy lực của cấm chế đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840118/chuong-1019.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.