Tòa thượng cổ di tích này, tọa lạc tại trong núi Thái Hạo, phảng phất từ xưa đến nay vẫn là như vậy. Nhưng coi như là Lục gia, cũng không ai có thể nói rõ ràng, tòa thượng cổ di tích này rốt cuộc là tới từ khi nào. Nếu như không có Lục Vô Hối và mấy vị lão tổ khác cùng lúc phát hiện, e rằng tòa thượng cổ di tích này sẽ một mực ẩn giấu trong núi Thái Hạo. “Khuyết Hầu?” Lục Vũ suy tư một lát, bỗng nhiên kinh tỉnh. Ban đầu ở trong Thiên Trì của Lăng Sơn Tông, vị thượng cổ Đạo Tiên mà hắn gặp được, chính là người có tên là “Khuyết”. Hắn tuy rằng không hoàn toàn tiếp nhận truyền thừa của Khuyết, nhưng vẫn tu luyện Thái Sơ Thể của vị thượng cổ Đạo Tiên kia. Chẳng lẽ, đối phương là dựa vào căn cứ này để phán đoán hắn là vị thượng cổ Đạo Tiên kia? Lục Vũ không mở miệng nói chuyện, lúc này, lời càng ít, càng an toàn. “Khuyết Hầu giá lâm, ta đã không thể ra xa đón tiếp... Thần hồn của ta bám vào một viên đan dược, may mắn sống được những năm này... Có thể lần nữa gặp được ngươi, ta cũng chết không hối tiếc.” “Kể từ hôm nay... hết thảy mọi chuyện của Đâu Suất Cung... liền giao cho Khuyết Hầu.” Đột nhiên, một làn gió mát thổi lướt trên người Lục Vũ. Trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, Lục Vũ liền cảm giác được vô số kiến trúc bốn phía, phảng phất có sinh mệnh, đều được nắm giữ ở trên tay mình. Phảng phất như hắn, chính là chủ nhân của nơi này. “Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4840117/chuong-1018.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.