Phạm Thần Y phẫn nộ quát: "Ánh Tuyết, con đang nói bậy gì đấy!" Phạm Ánh Tuyết căn bản không cho là đúng, cười lạnh nói: "Gia gia, hắn không phải tự xưng mình là Luyện Đan Sư sao, vậy để hắn luyện một viên đan dược thì sao? Dù sao đối với Lục Bằng Đại Sư mà nói, luyện đan cũng chỉ là thuận tay liền có thể luyện chế thành công mà thôi." Lục Vũ lắc đầu, hắn nào có nhàn tình dật trí giúp Phạm Thần Y luyện chế đan dược. Vân Hoàng Đằng, là không thể dùng tay trực tiếp chạm vào. Lục Vũ tâm niệm vừa động, lập tức trên làn da tay xuất hiện một tầng kim sắc quang mang. Từ xa nhìn lại, một bàn tay của Lục Vũ giống như bị một tầng quang mang bao phủ, hết sức kỳ lạ. Lục Vũ vươn tay, trực tiếp liền từ trong đất bùn, hái gốc Vân Hoàng Đằng kia xuống. Trong một cái chớp mắt Vân Hoàng Đằng rời khỏi thổ nhưỡng, lập tức từ trong thổ nhưỡng truyền ra một luồng khí tức nóng rực, ẩn ẩn có tiếng Phượng Hoàng kêu vang vọng khắp bốn phía. Lục Vũ không đợi tia khí tức nóng rực kia hoàn toàn tiêu tán, trực tiếp liền từ trong lòng lấy ra một hộp ngọc, đem Vân Hoàng Đằng bỏ vào bên trong. Từ lúc lấy xuống dược liệu cho đến khi thu vào trong hộp ngọc, động tác của Lục Vũ hoàn toàn hành vân lưu thủy, không hề có chút dừng lại nào. Thủ pháp này nhìn như đơn giản, nhưng nếu một bước nào chậm, thì công hiệu của dược liệu này liền sẽ giảm bớt đi nhiều. "Xì, loè loẹt." Phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4839558/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.