Hết thảy mọi chuyện xảy ra trong cung điện, Lục Vũ đều không hay biết. Vì các Tiên y ở đây không tin hắn, Lục Vũ cũng không có nghĩa vụ phải cứu Hoàng đế Long Xuyên Quốc. "Đáng tiếc, nếu có Cực phẩm Linh Tuyền tương trợ, ta chẳng những có thể nhanh chóng khôi phục thực lực, không chừng còn có thể một lần thu phục mảnh tàn hồn này!" Lục Vũ lẩm bẩm nói. Khi ở khách điếm, sở dĩ Lục Vũ thôn phệ mảnh tàn hồn này thất bại, nguyên nhân rất lớn chính là linh khí không đủ. Bởi vì có người dẫn đường, Lục Vũ rời khỏi Hoàng cung một cách thông suốt không trở ngại. "Lục Tiên y đi thong thả." Một tiểu thái giám cười nói với Lục Vũ. Tuy rằng trên lời nói tỏ ra mười phần tôn kính, nhưng trong ánh mắt của tiểu thái giám vẫn mang theo một vẻ giễu cợt. Dù sao, Lục Vũ lại bị đuổi ra. Điều này nói rõ, y thuật của Lục Vũ cũng không phải là mười phần tinh xảo. Đột nhiên, từ phía sau tiểu thái giám chạy đến một nội thị, ghé vào tai thái giám thì thầm một phen. Sau khi thái giám nghe xong liền trừng mắt, chỉ vào Lục Vũ quát to: "Dừng lại!" Lục Vũ không hề để ý tới hắn, tiếp tục đi. "Còn ngây ra đó làm gì, chặn hắn lại!" Thái giám kêu the thé với đám thị vệ gác cổng. Đám thị vệ kia phản ứng lại, lập tức xông tới, vây Lục Vũ thành một vòng tròn. Lục Vũ lông mày nhướn lên: "Ý gì?" Thái giám lạnh giọng nói: "Ngươi còn không thể đi." Lục Vũ đảo mắt nhìn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4839547/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.