Lão giả không cho là đúng: "Giống như lão già Lục vậy đó, điên điên khùng khùng, không ai bì nổi." "Đáng tiếc, ngươi bây giờ còn chưa có cái vốn để cuồng vọng đâu." Lão giả hất cần câu trong tay, dây câu vô tận lại lần nữa bay ra. "Mệnh Đạo vô cùng, Càn Khôn vạn tượng!" Ngụy tiên sinh lại một lần nữa thôi động chân khí, kim chỉ nam trên la bàn xoay tròn điên cuồng. Cùng lúc đó, tóc của Ngụy tiên sinh cũng bắt đầu nhanh chóng hóa bạc. Không gian xung quanh bắt đầu điên cuồng ép sát lão giả, nhưng lão giả lại như không hề chịu ảnh hưởng, dây câu trong tay càng là như thác nước, bay nhanh tới. "Ngươi quá yếu rồi!" Khí tức cường hãn của lão giả bỗng nhiên phát ra, chỉ nghe thấy hai tiếng "phanh phanh", la bàn trong tay Ngụy tiên sinh nứt ra hai vết nứt kinh hãi lòng người. Trong đôi mắt của Ngụy tiên sinh, lóe lên một tia tuyệt vọng. Lão giả trước mắt này, thực lực quá cường đại, đến nỗi đã nghiền ép tất cả mọi người có mặt ở đây. Hắn chết thì không sao, nhưng chủ mạch Lục gia, chỉ sợ sẽ không có người nối dõi rồi. Đột nhiên, trước mặt Ngụy tiên sinh, xuất hiện một thân ảnh, chính là Lục Vũ! "Cảnh giới hiện tại của ta, quả thực không thể giết ngươi. Nhưng, nếu thiên đạo giết ngươi thì sao?" Lục Vũ hờ hững nói. "Thiên đạo? Ha ha ha! Ngươi chỉ sợ từ trước đến nay chưa từng ra khỏi cái địa phương rách nát Nam Hoang đó phải không, trên không Ma Hải của ta có vạn năm sương mù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4839522/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.