"Đây chính là lý do tại sao, ta không thích giao thiệp với đám Mệnh Sư các ngươi." Lão giả há to miệng, để lộ một thanh răng trắng sắc bén: "Tiểu tử, biết càng nhiều, chết càng nhanh." Ngụy tiên sinh thản nhiên nói: "Ta đã đại khái đoán ra người bảo ngươi đến đánh lén Hoang Thần Châu là ai rồi. Ta có thể nói cho ngươi biết, mấy năm nay, tổng cộng có hơn trăm lần ám sát nhằm vào người nhà họ Kỷ, nhưng cuối cùng tất cả đều vô công mà quay về." Lão giả cười lạnh nói: "Ta đem các ngươi giết hết, tự nhiên sẽ không vô công mà quay về." Ngụy tiên sinh lắc đầu: "Ngươi hiểu lầm rồi, thực ra vốn trong số tàn dư gia tộc họ Kỷ, trừ cô gái, còn có một lão bộc." "Cô gái được chúng ta bảo vệ, còn lão bộc kia, lại thảm thiết bị người khác tàn sát." "Chỉ là sau đó, người làm việc này, lại không hề đạt được thù lao tương ứng, ngược lại còn thảm thiết bỏ mạng nơi dã ngoại hoang vu." "Người này cũng xuất thân từ Ma Hải, biệt hiệu của hắn là Ngự Hải Thương Tú, ngươi hẳn là đã từng nghe qua." Mắt lão giả ngưng lại, nhưng lại không hề nói gì. Tay của hắn, vẫn một mực không ngừng gõ lên cần câu. "Ngươi bán mạng cho hắn, cuối cùng lại vẫn sẽ bị người ta diệt khẩu, nếu là ngươi, ta tuyệt sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy." Lục Vũ trầm giọng nói. Tay lão giả đang gõ cần câu, đột nhiên dừng lại. "Việc này ta không nhận nữa." Lão giả trầm giọng nói. Ngụy tiên sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4839521/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.