“Cút về dưỡng thương, chuyện này ta sẽ xử lý!” Tạ Tiêu phẫn nộ quát. Trên trán Tống Dương đã rịn đầy mồ hôi hột, hắn bỗng nhiên run rẩy như cái sàng, không dám ở lại quá lâu, lập tức chạy đi. “Giảng sư... Thiên Vũ Các, hừ!” Tạ Tiêu hừ lạnh một tiếng. Hắn đột nhiên vỗ vỗ tay, lập tức từ trong bụi cây xung quanh, đi ra một Hắc y nhân. “Đi điều tra một chút, gần đây rốt cuộc là vị giảng sư nào đã đến Thiên Vũ Các.” Tạ Tiêu trầm giọng nói. Hắc y nhân cung kính bái một cái, trực tiếp biến mất không thấy tăm hơi. ... Thiên Vũ Các. Lục Vũ ở đây giảng bài ba ngày, các đệ tử cũng đã nghe ba ngày. Các đệ tử từng từ bỏ tu hành văn đạo, lúc này giống như được khai sáng, đều toàn tâm toàn ý lắng nghe Lục Vũ giảng bài. “Được rồi.” Vào lúc ngày thứ ba sắp kết thúc, Lục Vũ bỗng nhiên dừng lại việc nói chuyện. Một số đệ tử còn đắm chìm trong bài giảng của Lục Vũ, hoàn toàn không hay biết chuyện gì đang xảy ra ở ngoại giới. Đợi đến lúc tiếng nói chuyện của Lục Vũ im bặt mà dừng, hắn mới bừng tỉnh, không khỏi có chút ngỡ ngàng nhìn bốn phía. Lúc này, các đệ tử mới nhận ra, ba ngày đã kết thúc. “Chỉ vẻn vẹn ba ngày thời gian, ta lại có thể hiểu được nhiều thứ như vậy!” “Nếu như đặt vào quá khứ, ta tuyệt đối không thể tin được, ta vậy mà cũng có thể lĩnh ngộ học thức văn đạo.” “Xấu hổ thay, xấu hổ thay, ban đầu ta còn chê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4839346/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.