"Lục huynh, ngươi không nhầm chứ. Đó bất quá chỉ là một khối đá vụn, ngươi hà tất phải trả cái giá lớn như vậy!" Lạc Minh có chút sốt ruột, hắn có thể nào trơ mắt nhìn Lục Vũ rơi vào cạm bẫy của Tàng Long Điện. Lục Vũ thì cười nhạt một tiếng: "Thứ này ta tự có chỗ dùng." Trong sàn đấu giá đã không còn tiếng tiếp tục đấu giá, tất cả mọi người đều nhìn Lục Vũ giống như nhìn một kẻ ngốc. Đây là tiểu tử ngốc không biết từ đâu nhảy ra, thế mà lại muốn thứ vô dụng như vậy. "Ngụy tiên sinh, có thể nhìn rõ ràng thứ đó là gì không?" Trên đài cao, Lục Văn Hinh hỏi. Bên cạnh Lục Văn Hinh, còn đứng một nam tử thân mặc nho bào, trên tay cầm một thanh quạt xếp, nhẹ nhàng quạt. Nghe vậy, nho bào nam tử kia nhíu nhíu mày, nói: "Viện trưởng, hòn đá này không thuộc bất luận một cái nào bảo vật được ghi chép trong điển tịch. Theo ta thấy, e rằng đây chỉ là một vật tục tầm thường mà thôi." "Mặc dù linh thú đều có thói quen chiếm cứ xung quanh thiên địa linh vật, nhưng đây cũng không phải là chuyện tuyệt đối. Có thể những người của Tàng Long Điện kia đã xông vào địa bàn của xà yêu ngàn năm, mới bị người ta tập kích. Còn về phần hòn đá này, ta nhìn không ra có bất kỳ chỗ nào nổi bật." Lục Văn Hinh gật đầu, hiển nhiên cũng công nhận lời của nho bào nam tử. Vuốt ve phong thủy đồ trên tay, cho dù không mở ra, Lục Văn Hinh cũng có thể cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4839309/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.