Long Kinh, Đông Cung. Một tòa cung điện tu kiến xa hoa tráng lệ sừng sững ở phía đông hoàng cung, đây chính là chỗ ở của thái tử. Phía sau cung điện, có một tòa viên lâm phong cách độc đáo, giả sơn lâm lập, đình đài hoàn nhiễu, phong cảnh mười phần tú mỹ. Một thái giám dẫn theo cung nữ đang cùng hành tẩu trong Đông Cung, bỗng nhiên "oành" một tiếng, có vật gì đó từ trên trời giáng xuống, khiến gạch đá trên mặt đất đều bị đập ra một khe nứt. "Có thích khách!" Thái giám đại kinh thất sắc, vội vàng gọi thị vệ Đông Cung tới. Ngay lúc này, từ trong bụi bặm bỗng nhiên duỗi ra một bàn tay, hướng về phía thái giám chính là một cái tát, trực tiếp khiến tên thái giám kia tát lăn trên mặt đất. "Tất cả cút hết cho nhà ta." Bụi bặm dần dần tiêu tán, thân ảnh chật vật của Lưu Bảo lộ ra. Vốn Lưu Bảo mặc trên người một kiện áo mãng bào, giờ phút này đã rách nát, tóc xõa, trên mặt khắp nơi đều là bụi bặm, như là một tên khất cái. Mặc dù Lưu Bảo bây giờ toàn thân chật vật, nhưng uy thế của hắn vẫn còn. Thái giám lập tức quỳ trên mặt đất, hung hăng tát miệng mình, vừa đánh vừa cầu xin tha thứ: "Nô tài có mắt không tròng, Đốc chủ tha mạng." Lưu Bảo không kiên nhẫn phất tay nói: "Thái tử ở đâu?" "Thái tử điện hạ đang tiếp khách ở trong hậu viên." Thái giám nói chuyện đều run rẩy. Lưu Bảo bước nhanh rời đi, căn bản không muốn để ý tới tên thái giám này. Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4817283/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.