“Thiên Châu La Diệp, Cực Ý Hoa, La Sát Thạch…” Lục Vũ hồi ức một thiên đan phương xuất hiện trong não hải, phất bút viết xuống tên từng dược liệu. Khi tất cả dược liệu đã viết xong, Lục Vũ lúc này mới thu bút, lại phát hiện Vũ Nhu phu nhân đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn chính mình. “Vũ nhi, chữ của ngươi, là luyện thành như thế nào?” Vũ Nhu phu nhân hỏi. Điều này cũng không trách họ kinh ngạc, thực tế chữ của Lục Vũ, thật sự là trân phẩm khó gặp! Lực thấu giấy, bút đi rồng rắn! Chỉ riêng thiên đan phương này, tuyệt đối có thể coi là vô giá trân bảo! Từ chữ của một người, liền có thể thấy được tâm cảnh của người đó. Đời trước của Lục Vũ thân là U Minh Đạo Quân chưởng quản U Minh Thập Bát Giới, lại dung hợp ký ức của Thiên Đế Thái Càn, trong thần hồn tự có một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ, chữ viết ra, tự nhiên cũng ngập tràn bá khí. Lục Vũ nhàn nhạt nói: “Chẳng qua là luyện nhiều mà thôi, Trung bá, mau đi bắt thuốc đi.” “Vâng, thiếu gia.” Trung bá thành khẩn hoảng sợ thu hồi thiên đan phương này, chỉ sợ làm hỏng tờ giấy. Lục Vũ quay đầu lại liếc mắt nhìn Lục Lãnh Sương, nói: “A tỷ, Nhuyễn Cốt Tán của tỷ nếu dùng thuốc có thể triệt tiêu, nhưng lại có ảnh hưởng đến tu vi tương lai của tỷ, ta đề nghị vẫn nên đợi sau khi phong ấn giải khai, tỷ tự mình thoái tán dược lực của Nhuyễn Cốt Tán này.” Lục Lãnh Sương tựa ở trên giường, mỉm cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dao-quan/4817282/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.