Ở Tây Giao của thành phố Nam Tuyền, Trương Phàm đi theo xe dọn nhà bước đến trước một ngôi nhà có sân rộng
Cái sân này không nhỏ, có kích thước chừng sân bóng rổ và có đủ loại hoa cỏ, đối diện cửa sân có ba gian nhà trệt, nhìn mức độ cũ kỹ này thì chắc đã khá lâu đời
Trương Phàm nhảy xuống xe, lập tức ngửi thấy trên những món đồ cũ kỹ bị chuyến khỏi nơi này có mùi của Tụ Linh Thảo, giống y như những đồ nội thất lúc trước.
“Ông là chủ của nơi này?” Không đợi người đàn ông. khoảng bốn mươi tuổi trong sân mở miệng, Trương Phàm đã lập tức hỏi
“Đúng vậy, anh là ai?” Nhậm Cường buồn bực hỏi.
“Ông có bán nhà này không?” Trương Phàm vừa hỏi vừa dạo bước tới cửa, nhìn vào bên trong căn nhà một cái.
Sau đó đồng tử của hẳn liền co rựt! Là Tụ Linh Thảo! Có tận bảy cây!
Ngay ở góc tường, trông như mọc tự nhiên trong căn nhà cñ ẩm ướt và không thường quét dọn này.
“Anh muốn mua ngôi nhà này?” Nhậm Cường rất giật mình
Địa hình của thành phố Nam Tuyền rất đặc thù, phía Nam là vùng núi làm cản trở con đường phát triển hướng Nam, phía bắc là Hoàng Hà nên Bảo tiến phải trả giá quá lớn, cho nên trọng tâm phát triến của thành phố được đặt ở phía Đông
Mà phía Tây thì thành phố căn bản không có ý muốn phát triển khai thác gì cả.
Cho nên điều này khiến vị thế Tây Giao rất xấu hổ, dù có nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-dan-vuong-o-do-thi/3415366/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.