Khoảng hai giờ chiều, di thể Lôi Thiên Tứ được chuyển đến Nhà thờ lớn Hương Sơn, sau đó, bạn bè thân thích biết được tin tức đều mặc lễ phục màu đen đến phúng viếng.
“Tâm trạng hôm nay của tôi, là bi thương, cũng là cao hứng.”
Tề Đẳng Nhàn mặc đại hồng bào, tay cầm quyền trượng Tổng giám mục, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc đứng dưới pho tượng Thánh Chủ, đứng trước di thể, nặng nề nói.
“Tại sao lòng tôi lại thấy bi thương? Bởi vì tôi và Lôi tiên sinh là anh em kết nghĩa, là tri kỷ hảo hữu. Vào ngày hôm qua, tôi mất đi một người bạn như ông ấy, cho nên, tôi cảm thấy bi thương.”
“Nhưng mà, tôi lại cảm thấy vui vẻ! Bởi vì Lôi tiên sinh rời đi một cách vô cùng phóng khoáng, linh cữu của ông ấy, cũng là dưới sự chứng kiến của tôi, trở về Thần Quốc Thánh Chủ, có được sự vĩnh sinh.”
Tề Đẳng Nhàn cầm lấy Thánh Điển trên bàn, nắm trong lòng bàn tay, nhìn thoáng qua mọi người dưới đài, chậm rãi nói.
Mọi người ngồi trên băng ghế, thống nhất mặc lễ phục màu đen, toàn bộ bầu không khí trong Nhà thờ lớn có vẻ vô cùng trang nghiêm.
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói: “Nhìn lại cả đời Lôi tiên sinh, tôi chỉ có hai chữ để hình dung —— truyền kỳ!”
“Lôi tiên sinh là một tín đồ trung thành, sự hiểu biết của ông ấy, hành động chính nghĩa của ông ấy, so với hiến tế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3700818/chuong-1655.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.