“Chặt tay của tao để đổi lấy tiền của Tạ gia? Mày to gan thật đấy!”
Tạ Thiên Tiều nói với giọng tức giận nhưng cũng chỉ là miệng hùm gan sứa mà thôi.
Hắn ta đã mất đi sự ủng hộ của Đồ Phu thì chỉ còn là một miếng thịt trên thớt mà thôi, uy danh của Tạ gia có lớn hơn nữa thì cũng có sao đâu chứ, ở cái nơi như Tam Giác Độc này, cho dù là danh tiếng của ông trời cũng chưa chắc đã có tác dụng.
Đám người Mỹ thống trị thế giới khi nghe đến ba chữ Tam Giác Độc còn phải lắc đầu.
Sau khi nghe thấy lời này của Tề Đẳng Nhàn, trên mặt Trần Ngư hiện lên một nét cười, cô ấy nói: “Kể ra thì đem cho cá mập ăn thực sự có chút phí phạm của trời, giữ lấy cái mạng của anh ta thì chí ít cũng có thể đổi lấy mấy tỷ từ trong tay của Tạ gia nhỉ!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Mấy tỷ thì chắc là không được đâu cơ mà khoảng một tỷ thì chắc là được đó.”
Tạ gia cũng đâu phải kẻ ngốc, Tạ Thiên Tiều đã rơi vào trong tay của Trần Ngư rồi, bọn họ bỏ ra một khoản là đã khá lắm rồi, sau đó có lẽ sẽ không chịu móc tiền ra nữa.
“Các người dám à! Các người lấy mạng của tôi để uy hiếp Tạ gia đồng nghĩa với việc móc nối bản thân mình với hành vi khủng bố đó...” Tạ Thiên Tiều không nhịn được mà lùi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3700378/chuong-1215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.