Cái này khiến cho cô dần rơi vào tuyệt vọng, vì có thể sinh hoạt thật tốt ở cái nơi thành thị dơ bẩn này, cô không thể không ép bản thân phải thật tàn nhẫn….
“Này, anh cũng nhát gan thật đó!”
“Anh sợ hãi những hai lần, hiếm thấy thật!”
Trần Ngư nhìn Tề Đẳng Nhàn, không nhịn được phun tào một trận.
Khoé miệng Tề Đẳng Nhàn khẽ nhếch, vỗ hai cái lên đầu cô nàng rồi đen mặt nói: “Nếu không phải tôi cố kỵ còn phải để ý tới cô thì lão tử đã sớm ra tay rồi! Người phụ nữ không biết tốt xấu này cũng không biết cảm ơn một chút gì cả!”
Trần Ngư nghe vậy thì nở một nụ cười xinh đẹp, nói: “Hoá ra anh để ý tới tôi như vậy sao, thật đúng là thụ sủng nhược kinh, đợi khi nào về nhà thì tôi mặc váy lụa cho anh ngắm.”
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì trợn trắng mắt, đây là chuyện mà chỉ mặc váy lụa thì có thể dễ dàng giải quyết được hay sao?
Đương nhiên là không đơn giản như vậy được, ít nhất thì cũng phải là váy ngắn mới được!
“Tôi nói đùa với anh một chút mà thôi. chỉ là tôi cũng có thể nhìn ra được cái người tên Chu Quang Vinh kia cũng không phải là người đơn giản.” Trần Ngư nói.
“Cô biết?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Dựa vào ánh mắt của anh nhìn ông ta là có thể biết, người này không đơn giản.” Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3700324/chuong-1160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.