Ông ta vốn định đợi đến khi mình chính thức đảm nhiệm chức vụ Đà chủ của Long môn ở Thượng Hải sau đó mới đi tìm Tề Đẳng Nhàn gây phiền toái, nhưng nếu tên này đã muốn tìm chết, vậy tự nhiên là ông ta sẽ vỗ tay hoan nghênh.
"Yo...Bà là Sở Tiên Dao sao? Tôi nhớ rồi, ở đế đô bà từng được coi như là danh nhân số một.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.
Sở Tiên Dao lạnh mặt nói: "Nếu anh đã biết đến tôi, vậy bây giờ hẳn là có thể chọn đất chôn cho mình rồi chứ?”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Với chút nhân mạch của bà, thì sao có thể dọa đến tôi? Ỷ vào chút tư sắc mà đi khắp nơi khoe khoang lẳng lơ, bị cha tôi tát cho một cái ấy, còn đau không?”
Sở Tiên Dao nghe hắm nói như vậy, không sửng sốt!
"Anh họ Tề. Cha của anh là tên người câm chết tiệt Tề Bất Ngữ sao?!” Sở Tiên Dao phục hồi tinh thần lại, vô cùng khiếp sợ nói.
Giang Khuynh Nguyệt không khỏi tò mò nhìn Tề Đẳng Nhàn và Sở Tiên Dao một cái, giữa hai người này, có chuyện gì chứ?
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Người phụ nữ này lúc trước đã nói xấu mẹ tôi ở trước mặt cha tôi, cố ý câu dẫn cha tôi, nên đã bị ăn một cái tát đau, xương mũi cũng bị gãy luôn..."
Tề Bất Ngữ không giống đứa con trai Tề Đẳng Nhàn này, có đôi khi thích dựa dẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-the-cuong-long/3700162/chuong-997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.