Chương trước
Chương sau
 Tề Đẳng Nhân nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi, chỉ là một cái quặng sắt sắp khai thác xong, ngu mới không bán, dù sao có người tình nguyện tiêu tiền như rác tiếp nhận, cớ sao lại không làm?”  

 

 

Từ Ngạo Tuyết nói: “Sợ là không chỉ đơn giản như vậy chứ?”  

 

Sau khi nói xong lời này, cô ta bật cười, nói: “Trước đó tôi ra giá 4 tỷ, nhưng hiện tại, chỉ sợ chỉ có thể bán 1.5 tỷ.”  

 

Tề Đẳng Nhân nói: “6 tỷ, cô có muốn hay không! Tôi không hố bạn bè, 4 tỷ là cho Trần gia, tôi chỉ lấy 2 tỷ.”  

 

Từ Ngạo Tuyết nói: “Anh đúng thật là nghĩ tôi coi tiền như rác sao? Tôi hiện tại, không cần!”  

 

Sắc mặt Tề Đẳng Nhân tối sầm, nói: “Cô không cần, vậy thì về sau cũng đừng trách tôi không cho cô cơ hội.”  

 

“Không cần thì là không cần, tôi cũng đổi ý rồi.” Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói.  

 

Tề Đẳng Nhân biết hơn phân nửa là hắn đã giả bộ dụ cô ta thành công rồi, cô ta hiện tại thật sự cho rằng, tập đoàn Hướng thị cực kỳ thiếu tiền.  

 

“Từ Ngạo Tuyết, cô chơi tôi sao? Ông đây vì giúp cô lấy được quặng mỏ này, mà phải mặt dày đến tìm Trần gia xin xỏ, cô hiện tại lại nói không cần?” Tề Đẳng Nhân giơ tay lên, làm ra hành động như chuẩn bị muốn đánh người.  

 

“Tôi nói, không cần thì là không cần, tôi đổi ý rồi! Hơn nữa, còn muốn đòi 6 tỷ? Anh là đồ ngốc, hay là thật sự cho rằng tôi là đồ ngốc sao?” Từ Ngạo Tuyết cười lạnh nói.  

 

“Cô nói đúng, cô là đồ ngốc.” Tề Đẳng Nhân nói.  

 

Từ Ngạo Tuyết giật mình, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi nói là anh cho rằng tôi là……”  

 

Tề Đẳng Nhân nói: “Cô là cái gì?”  

 

Từ Ngạo Tuyết đột nhiên cười tươi như hoa, nói: “Tôi là mẹ anh!”  

 

Tề Đẳng Nhân trực tiếp lấy lại hợp đồng, lạnh lùng nói: “Đừng có phá hư, tôi còn phải trả lại cho Trần gia!”  

 

Nói xong lời này, hắn nổi giận đùng đùng rời đi.  

 

Từ Ngạo Tuyết lại âm thầm cười lạnh trong lòng: “Hiện tại tập đoàn Hướng thị thiếu tiền, mới biết tới tìm tôi bán quặng mỏ? Còn chào giá 6 tỷ, thật sự khinh thường tôi là đồ ngốc sao?”  

 

“Mười.”  

 

“Chín.”  

 

“Tám.”  

 

……  

 

“Ba. ”  

 

Từ Ngạo Tuyết còn chưa đếm tới một, Tề Đẳng Nhân đã từ cửa quay trở lại, tức giận đã không còn, trên mặt tràn đầy ý cười.  

 

“Vừa rồi chỉ là đùa cô một chút thôi, tôi làm người trung gian sao có thể báo giá chênh lệch chứ?”  

 

“Niệm tình cô là tình nhân cũ của tôi, tôi giảm giá cho cô, 5 tỷ được không!”  

 

Tề Đẳng Nhân vừa trở về đã cười tủm tỉm nói, cô ta duỗi tay ra tát hắn một cái, kiêu ngạo đến nói không nên lời.  

 

Từ Ngạo Tuyết chỉ lạnh nhạt mà nhìn Tề Đẳng Nhân, nói: “Ai là tình nhân cũ của anh? Tôi nghĩ anh đối với chuyện này có hiểu lầm gì đó!”  

 

Tề Đẳng Nhân giả vờ đau đầu mà nói: “Cô rốt cuộc có muốn hay không, đừng lãng phí thời gian của tôi!”  

“Muốn, 2 tỷ! Anh bán thì tôi mua, không bán thì thôi.” Từ Ngạo Tuyết dang hai tay, vẻ mặt thoải mái nói.  

 

 

“Tôi muốn tát chết cô!” Tề Đẳng Nhân giơ tay lên.  

 

 

“Tới đi!” Từ Ngạo Tuyết cười lạnh.  

 

 

Tề Đẳng Nhân duỗi tay trực tiếp nhấn lên ngực cô ta một cái, đã chiếm được tiện nghi đồng thời, cũng trả thù lại được.  

 

Tề Đẳng Nhân nghiêm trang nói: “Tôi sao có thể đánh phụ nữ chứ!”  

 

 

Từ Ngạo Tuyết tức giận không chịu được, tên khốn này quá đê tiện, đã cố ý ấn vào miệng vết thương của cô ta mà còn có mặt mũi nói không đánh phụ nữ?  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.