Chương trước
Chương sau
Sinh nhật của Hoàng Tình Ca được tổ chức trên một tàu biển du lịch cách đây mấy trăm kilomet hải ngoại, cách một giờ sẽ có trực thăng đáp xuống đón khách lên thì mới tới đó được.  

             Đừng nghi ngờ gì cả, đây chỉ là cách sinh hoạt của người có tiền mà thôi.  

             Ba người lên trực thăng một lúc rồi lát sau cũng có mấy nhà phú quý tới đón trực thăng.  

             Số ghế bên trong lập tức có vẻ chen chúc hẳn, ba người Lý Vân Uyển, Kiều Thu Mộng và Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể ngồi dồn vào một chỗ.  

             “Anh sang đối diện ngồi đi.” Kiều Thu Mộng nhấp nhấp môi, mở miệng nói.  

             Tề Đẳng Nhàn không sao cả, nhưng lại bị Lý Vân Uyển kéo tới ngồi ở bên cạnh cô ta, không cần phải dựa gần vào Kiều Thu Mộng.  

             “Chúng ta ba người quen biết trước ngồi gần nhau cũng tốt, tuy rằng ngài Tề không mặc lễ phục một thân quần áo này cũng không hề lôi thôi mà.” Lý Vân Uyển thoải mái hào phóng nói.  

             Kiều Thu Mộng kinh ngạc liếc mắt nhìn Lý Vân Uyển một cái, lúc trước khuê mật của mình còn khịt mũi coi thường khinh thường, hiện giờ sao thái độ lại thay đổi lớn như vậy? Chính mình không muốn ngồi ở bên cạnh hắn, cô ta ngược lại rất vui lòng, còn mở miệng nói chuyện giúp là sao?  

             Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới hiểu được là Kiều Thu Mộng cảm thấy mình ăn mặc không được tử tế nên không muốn ngồi chung một chỗ với hắn.  

             Nhưng đối với những việc này hắn cũng không quá để ý, chỉ cười nhạt cho qua.  

             Mà mấy người vừa lên trực thăng sau khi thấy Tề Đẳng Nhàn một thân trang mục giản dị thì đều rất kinh ngạc, có một số là khinh thường, còn lại là nghi hoặc.  

             Đây chính là lần đầu tiên thị trưởng Hoàng tổ chức yến hội quy mô lớn cho thiên kim nhà mình mà người này lại chỉ mặc một bộ trang phục giản dị như vậy? Có chuyện gì vậy chứ?  

             Kiều Thu Mộng chú ý tới ánh mắt của những người đó thì cảm thấy hết sức xấu hổ, cũng may Tề Đẳng Nhàn không dán mấy cái nhãn linh như “Kiều Thu Mộng là vợ của tôi” lên trán.  

             Lý Vân Uyển ngược lại rất tự nhiên hào phóng, tháo tai nghe chống ồn xuống vừa nói vừa cười với Tề Đẳng Nhàn.  

             “Ngài Tề, lần sau anh muốn tham gia mấy loại trường hợp như này mà không có quần áo thích hợp thì có thể gọi điện cho tôi, tôi để người ta tới lấy số đo may cho anh hoặc mua đồ có sẵn đều được.” Lý Vân Uyển cười cười.  

             “Không cần, tôi cũng không phải rất thích mặc chính trang.” Tề Đẳng Nhàn nói, đối với mấy thứ như này đều không để ý chút nào.  

             Đột nhiên có gió to thổi tới khiến trực thăng xóc nảy một chút.  

             Lý Vân Uyển bị xóc nảy tới mức hung hăng lăn vào trong ngực Tề Đẳng Nhàn, tay trái theo bản năng nắm chặt lại, không ngờ đó chính là bụng dưới của Tề Đẳng Nhàn, thân hình thướt tha đó cũng trực tiếp đâm sầm vào lòng hắn.  

             “A….Mẹ kiếp!” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được phát ra một tiếng gầm nhẹ, cũng may là tiếng chuyển động của cánh quạt rất lớn, mà mọi người đều đeo tai nghe chống ồn nên không ai nghe thấy.  

             Lý Vân Uyển vội vàng rụt tay mình về, xấu hổ đầy mặt.  

             Kiều Thu Mộng vội vàng tháo tai nghe xuống, lớn tiếng hỏi: “Vân Uyển, cậu không sao chứ?”  

             “Không sao không sao….” Lý Vân Uyển vội vàng nói.  

             Kiều Thu Mộng chú ý tới sắc mặt không thích hợp của Tề Đẳng Nhàn thì cũng muốn hỏi thăm một chút, nhưng nghĩ nghĩ một lúc rồi lại thôi.  

             Thấy trên mặt Tề Đẳng Nhàn có chút thống khổ, Lý Vân Uyển vội hỏi: “Anh không sao chứ? Có phải khiến anh bị thương rồi không? Muốn tôi xoa xoa giúp anh không?”  

             “Xoa em gái cô!” Tề Đẳng Nhàn tức giận trả về một câu, Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam của hắn còn chưa luyện tới trình độ này, hơn nữa lúc đó còn là tập kích đột ngột nên hắn không hề có cơ hội chuẩn bị.  

             Hít một hơi mấy ngụm khí lạnh mới có thể khiến đau đớn của bản thân giảm bớt một chút.  

             Lý Vân Uyển cũng có chút áy náy, nửa người mềm như bông dán ở trên cánh tay của Tề Đẳng Nhàn xin lỗi: “Sorry ngài Tề, tôi cũng không phải cố ý! Nếu anh không hài lòng thì có thể đánh tôi vài cái mà.”  

             Thanh âm của cô ta rất dễ nghe, mang theo từ tính nhè nhẹ cho người ta một loại cảm giác mềm mềm mại mại.  

             Cảm nhận được ôn hương nhuyễn ngọc dán trên cánh tay mình, còn có lời nói nhỏ nhẹ ở bên tai, Tề Đẳng Nhàn cảm giác cũng không còn đau như vậy nữa.  

             “Giọng nói này thật là….Không đúng không đúng, ngực này cũng thật mềm….Ơ? Mình lại nghĩ cái gì vậy chứ?” Hắn lắc đầu một chút, hơi xê dịch về hướng cửa khoang, lúc này mới thoát khỏi trạng thái đầu óc tâm viên ý mã.  

             Nhưng toàn bộ chỗ ngồi trong cabin cũng chỉ lớn như vậy, hắn xê dịch như vậy cũng không đáng là bao.  

             Vài lần gặp phải gió biển thổi tới xóc nảy như vậy, va va đập đập cũng không tránh khỏi, sau vài lần va chạm như vậy, sắc mặt của Lý Vân Uyển hơi đỏ bừng lên.  

             “Tố chất của phi công này cũng quá kém rồi!” Sau khi ngực lại một lần nữa đụng phải cánh tay của Tề Đẳng Nhàn, trong lòng Lý Vân Uyển không nhịn được phun tào một câu.  

             Tuy rằng Kiều Thu Mộng dọc theo đường đi không nói gì nhưng cũng luôn chú ý tới việc Lý Vân Uyển luôn tìm Tề Đẳng Nhàn nói chuyện phiếm, cái này khiến cô ta rất khó hiểu, sao Lý Vân Uyển và Tề Đẳng Nhàn lại quen thân nhau như vậy?  

             “Vân Uyển, sao cậu cứ nói chuyện với hắn suốt thế?” Kiều Thu Mộng hỏi.  

             “Tớ cảm thấy ngài Tề rất không tồi mà, sao nào, cậu ghen hả?” Lý Vân Uyển cười nhạt trả lời.  

             Cánh quạt chuyển động che giấu âm thanh nói nhỏ khe khẽ giữa hai người, người ngoài không thể nào nghe rõ được.  

             Nhưng thính lực của Tề Đẳng Nhàn lại không như bình thường, có thể nghe thấy rõ ràng rành mạch.  

             Kiều Thu Mộng khinh thường bĩu môi nói: “Hắn không xứng đâu! Cậu cho rằng chỉ một quyển hôn thú là đã có thể buộc chặt nửa đời còn lại của mình sao?”  

             Lý Vân Uyển lập tức nói: “Có một số người là ngọc thô chưa được mài giũa, cậu phải quan sát tinh tế thật kỹ thì mới có thể phát hiện ra kinh hỉ, mình cảm thấy cậu nên nhìn kỹ lại hắn một chút đi.”  

             “Thôi bỏ đi.” Kiều Thu Mộng lắc lắc đầu: “Dưa hái xanh không ngọt, chưa kể đấy vốn chỉ là ý của ba mình, mình không hề có hứng thú với hắn, mà hắn cũng không xứng với mình.”  

             Lý Vân Uyển ha hả cười, sau đó nửa thật nửa giả đáp: “Nếu cậu đã không cần hắn, vậy mình có thể vui lòng nhận được không? Đến lúc đó cậu đừng có trách mình hoành đao đoạt ái là được!”  

             “Gớm, lòng dạ cậu sao có thể thấp hơn mình được, nếu cậu đã nhìn trúng hắn thì dứt khoát tặng cậu luôn đó!” Kiều Thu Mộng cười lạnh nói, chỉ cho rằng đây là lời nói đùa của Lý Vân Uyển với mình.  

             “Vậy thì còn gì bằng, dù sao mình cũng không có bạn trai.” Lý Vân Uyển cười hì hì nói.  

             Kiều Thu Mộng trợn mắt liếc cô ta một cái, nói: “Ba cậu giới thiệu cho cậu có người nào mà không ưu tú tuấn kiệt, cậu còn thiếu điều đi tìm Versailles ở chỗ mình sao!”  

             Lời của hai người Tề Đẳng Nhàn đều nghe được rành mạch, rõ ràng đã sớm đoán trước được ở trong lòng rồi nhưng khi nghe thấy chính miệng Kiều Thu Mộng thừa nhận thì ít nhiều gì cũng vẫn có chút khiến người cảm thấy khó chịu.  

             Rất nhanh, một con thuyền lớn chở khách xa hoa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.  

             “Hoàng gia đúng là có tiền thật đấy!” Lý Vân Uyển không nhịn được cảm khái một câu.  

             “Đó là điều tất nhiên rồi, anh cả của thị trưởng Hoàng chính là thương nhân trứ danh, chiếm thứ năm trên bảng xếp hạng Forbes đấy.” Kiều Thu Mộng nói.  

             Chờ trực thăng hạ xuống ở trên sân thượng xong, Tề Đẳng Nhàn gần cửa khoang nhất nên đương nhiên cũng là người đi xuống đầu tiên.  

             Sau đó hắn vươn tay, đỡ được tay nhỏ của Lý Vân Uyển rồi thì đỡ cô ta xuống dưới.  

             “Cám ơn ngài Tề!” Lý Vân Uyển mịt mờ vươn tay, lúc rơi xuống đất thì mang theo mười phần ý vị đùa giỡn tiện tay vỗ vỗ mông Tề Đẳng Nhàn một chút.  


             Tề Đẳng Nhàn cũng không xấu hổ, tuỳ tiện rút tay về.  

             Một màn này khiến những người ngồi cùng trực thăng bật cười thành tiếng.  

             “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Một thân trang phục như vậy còn muốn biểu hiện phong độ thân sĩ? Muốn thân sĩ thì cũng phải có tiền trước mới được, nếu không nhiều lắm cũng chỉ là một thư sinh nghèo.” Một vị phu nhân che miệng nhẹ nhàng cười.  

             Kiều Thu Mộng nghĩ thầm: “Hắn không ăn nổi đâu!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.