Chương trước
Chương sau
Lời nói của Hướng Đông Tinh trực tiếp khiến lòng Trịnh Quang Minh rơi xuống đáy vực.  

             “Ngay lập tức bãi bỏ chức vụ trưởng phòng bộ phận phụ trách hạng mục của Trịnh Quang Minh, để phó trưởng phòng bộ phận an ninh lên tạm thay.” Hướng Đông Tinh nhẹ nhàng bâng quơ hạ xuống một mệnh lệnh.  

             Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì sửng sốt, loại chuyện làm buôn bán này không phải là thế mạnh của hắn.  

             Trịnh Quang Minh giận dữ nói: “Hướng Đông Tinh, cô đừng có quá đáng! Chúng ta dù nói như nào đi nữa cũng là người thân, cô hướng về người ngoài như vậy….”  

             Hướng Đông Tinh lạnh lùng nói: “Những năm gần đây chuyện anh ăn cây táo, rào cây sung còn ít sao? Có muốn tôi lấy chứng cứ ra cho anh xem trước rồi đưa anh lên tòa án ngồi luôn không?”  

             “Cho anh cái bậc thang thì anh cứ ngoan ngoãn mà xuống đi, không cần thiết phải ở chỗ này lải nhải dài dòng với tôi làm gì.”  

             “Nói thêm nửa câu vô nghĩa nữa, tôi sẽ khiến anh nửa đời sau vượt qua ở trong ngục giam!”  

             Lời này vừa ra khiến Trịnh Quang Minh cảm thấy từ cổ trở xuống lạnh toát cả người, sợ tới mức run rẩy không dám nói thêm câu nào nữa.  

             Nhóm nhân viên bộ phận phụ trách hạng mục cũng đều có chút há hốc mồm, vừa rồi chính bọn họ đã hung hăng đắc tội với Tề Đẳng Nhàn ở trong phòng bệnh này, nói không ít chuyện cùng với lời cợt nhả.  

             Hiện giờ Tề Đẳng Nhàn trực tiếp trở thành lão đạo của bọn họ, đến lúc đó sẽ bị hắn chỉnh như thế nào đây?!  

             Thương Quân bên kia chỉ bị Hướng Đông Tinh nhẹ nhàng phê bình hai câu, khấu trừ tiền thưởng một quý là xong việc.  

             “Hiện tại anh là người quản lý bộ phận phụ trách hạng mục, tùy tiện cấp cho tập đoàn Kiều thị mấy cái hạng mục nhỏ cũng sẽ không gặp phải trở ngại gì.” Hướng Đông Tinh nhàn nhạt nói.  

             “Cái này đúng là đánh người một cái tát rồi lại cho quả táo ngọt, thủ đoạn xuống tay của Hướng tổng đúng thật là cao minh.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.  

             Hướng Đông Tinh chính là muốn mượn cơ hội chuyện này loại bỏ Trịnh Quang Minh nên vốn dĩ không hề chào hỏi qua với bất kỳ ai của bộ phận hạng mục, khó trách Kiều Thu Mộng lại bị Trịnh Quang Minh nhắm tới.  

             Thần sắc của Hướng Đông Tinh lạnh băng nói: “Tài chính tập đoàn hiện giờ quay vòng khó khăn, rất nhiều sản nghiệp sắp không trụ nổi. Nếu còn tiếp tục như vậy, lại thêm có tập đoàn Từ thị và tập đoàn Hổ Môn tài chính khổng lồ nghiền ép, như thế thì tập đoàn Hướng thị chỉ còn nước đi phá sản mà thôi.”  

             “Tôi muốn hỏi anh, anh giúp tôi giải quyết chuyện này thế nào đây?”  

             Tề Đẳng Nhàn cười cười: “Cô cứ tạm thời ứng phó trước đã, chờ khi nào Ngọc Tiểu Long nhúng tay vào thì tôi lại ra tay cũng chưa muộn.”  

             Hướng Đông Tinh không vui, nếu Tề Đẳng Nhàn đã nói như vậy tức là hắn đã có cách giải quyết vấn đề khó khăn tài chính của tập đoàn, nhưng hắn lại không muốn ra tay ngay lúc này, như vậy sẽ khiến trình độ nhất định của tập đoàn Hướng thị bị tổn thất.  

             Nhưng nếu người cuối cùng thắng lợi là tập đoàn Hướng thị, vậy chút tổn thất đó cũng không tính là gì.  

             “Chỉ mong sao anh đừng khiến tôi thất vọng!” Hướng Đông Tinh hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng nói.  

             Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng bâng quơ phất phất tay, sau đó rời khỏi trực tiếp đi tìm phó trưởng phòng bộ phận phụ trách hạng mục.  

             Phó trưởng phòng nhìn thấy hắn thì nơm nớp lo sợ, Tề Đẳng Nhàn thấy vậy thì nói: “Chẳng qua tôi chỉ tạm thay mà thôi, hơn nữa tôi cũng không thành thạo việc buôn bán. Các hạng mục trong bộ phận vẫn là anh tới quyết định đi. Hiện giờ tôi cần mấy hạng mục nhỏ có thể kiếm ra tiền trước đặt ở trên miếng đất tân thế kỷ đó, anh sắp xếp giúp tôi một chút.”  

             Tề Đẳng Nhàn từ bộ phận phụ trách hạng mục rút ra ba hạng mục nhỏ, trong đó hai cái đưa cho Kiều gia nhận thầu, cái còn lại chuẩn bị đưa cho Lý Vân Uyển của tập đoàn Mộc Tử.  

             Thấy Tề Đẳng Nhàn thật sự lấy được hạng mục trở về khiến cho ba người Kiều gia đều lắp bắp kinh hãi không thôi.  

             Bàng Tú Vân trầm mặc một lát rồi mới nói: “Cái này thì có gì mà hiếm lạ, nghĩ đến cũng là Hướng tổng thông tình đạt lý mà thôi. Trịnh Quang Minh làm việc quá phận quá mức khiến thanh danh của tập đoàn Hướng thị bị ảnh hưởng, đây là bồi thường của Hướng tổng thay cho anh ta mà thôi.”  

             Kiều Quốc Đào lại nhẹ nhàng thở ra, nói: “Dù nói như nào đi chăng nữa thì chuyện này cũng do Đẳng Nhàn hỗ trợ giải quyết một tay. tú vân, bà đi chợ một chuyến đi, chốc lát chúng ta làm một bàn tiệc để cả nhà ăn mừng một chút!”  

             Kiều Thu Mộng cũng như trút được gánh nặng, cười cười với Tề Đẳng Nhàn: “Anh vất vả rồi, cảm ơn anh.”  

             “Chuyện nhỏ thôi, không tốn bao nhiêu sức.” Thái độ của Tề Đẳng Nhàn rất bình tĩnh nói.  

             Bàng Tú Vân cũng hừ lạnh nói: “Kiêu ngạo cái gì chứ! Nếu không phải là Hướng tổng thông tình đạt lý thì cậu có thể chiếm hời sao?”  

             Nói thế nhưng lúc tối đến, Bàng Tú Vân vẫn làm một bàn đồ ăn ngon tới chúc mừng một phen.  

             “Hai hạng mục này hẳn là có thể kiếm được một số tiền lớn, cũng đủ để đền bù vào chỗ thiếu hụt lúc trước tôi đầu tư vào Trương thị thất bại, có thể lợi nhuận cho năm nay cũng đủ luôn.” Kiều Thu Mộng thoải mái nói.  

             Đầu tư vào Trương thị thất bại vẫn luôn là lý do mà hội đồng quản trị dùng để công kích cô ta, nhưng có hai hạng mục này rồi thì rất nhanh là có thể kiếm được không ít tiền.  

             “Tề Đẳng Nhàn, không phải cậu nói thung lũng giết người đó sẽ tăng giá trị đất sao? Cậu dứt khoát nói chuyện với Hướng tổng, để cô ta thu mua hết mấy cái hợp đồng này đó trong tay tập đoàn Kiều thị đi!” Bàng Tú Vân nói.  

             Kiều Quốc Đào đối với tâm tư chỉ nhìn lợi ích này của Bàng Tú Vân thì xấu hổ không thôi, nói với Tề Đẳng Nhàn: “Đừng nghe dì bàng của cháu nói.”  

             Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Vẫn nên giữ lại đi, chỗ đất đó thật sự sẽ tăng giá, giữ ở trong tay đối với tập đoàn Kiều thị mà nói chính là một nước cờ tốt.”  

             Bàng Tú Vân cả giận nói: “Cậu không cần phải ăn cây táo rào cây sung như vậy! Cậu là chồng của Thu Mộng, đầu tiên phải hướng về lợi ích của Kiều gia trước, tập đoàn Hướng thị đối với cậu chỉ là người ngoài mà thôi. Cậu để Hướng tổng thu mua lại hợp đồng trong tay chúng ta thì có làm sao? Chúng ta chịu thiệt một chút, chỉ cần nửa giá thôi cũng được!”  

             “Mẹ, chuyện này mẹ đừng nói nữa! Thông qua hạng mục này chúng ta cũng có thể bù đắp thiếu hụt lúc trước rồi. Miếng đất này tạm thời cứ giữ lại trước, chờ có người thu mua rồi lại tính tiếp….” Kiều Thu Mộng bất đắc dĩ lắc đầu, không muốn Bàng Tú Vân tiếp tục dây dưa không rõ vấn đề này nữa.  

             Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười cười, không nói nữa.  

             Kiều Thu Mộng còn nói thêm, chờ kiếm đủ tiền rồi sẽ đưa chỗ tiền thừa sau khi chia đều cho thân thích cho hắn.  

   Dù sao thì chuyện đầu tư vào Trương thị cũng do cô ta nhắc tới trước, có tổn thất cũng nên do cô ta gánh vác.  

             Tề Đẳng Nhàn cũng không để ý lắm.  

             Ngày hôm sau như thường lệ lượn lờ qua ở tập đoàn Hướng thị một vòng trước, chờ tới buổi chiều rồi Tề Đẳng Nhàn mới tới sân bay Trung Hải chờ trực thăng tới đón.  

             Ở sân bay người đến người đi, mỗi người đều ăn mặc khéo léo hoa lệ, chỉ có Tề Đẳng Nhàn một thân trang phục giản dị có vẻ không hợp lắm.  

             Bọn họ đều tới tham dự tiệc tối sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Hoàng Tình Ca.  

             Mọi người đều biết thiên kim nhà thị trưởng Hoàng vì mẹ mất mà chịu đả kích, mấy năm gần đây hầu như không bước chân ra khỏi cửa, mắc phải bệnh tâm lý nghiêm trọng, hiện giờ đột nhiên tổ chức yến hội sinh nhật hiển nhiên là không giống bình thường, nên người được mời cũng tới không ít.  

             “Sao anh lại ở đây?!” Kiều Thu Mộng mặc một thân váy dạ hội đỏ lồng lộn nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì khiếp sợ hỏi.  

             “Này này này, Mộng Mộng cậu cũng thật quá đáng đó, trường hợp như này cũng không nỡ mua cho ngài Tề một bộ quần áo ra hình ra dạng được sao? Không sợ hắn ném mặt mũi của cậu đi hả?”  

             “Nếu sớm biết ngài Tề anh không có nổi một bộ tây trang ra hồn thì tôi đã giúp anh mua một bộ rồi!”  

             Mặt đẹp của Kiều Thu Mộng tức khắc nghẹn đỏ bừng, không vui nói: “Tớ mua giúp hắn rồi, nhưng chính hắn không muốn mặc đấy chứ!”  

             Đúng lúc này lại có một chiếc trực thăng đáp xuống, vừa lúc bên trong không có ai, ba người trực tiếp tiến lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.